Thanks to @imverycutecat, @ispan, @.peug, @madeleine5506, @darth_kermit. amd @sergio_io for the translations! And thanks to @ryujin00_ for all the spectral art of this event!
After facing the jury of monkeys, Bananorhino continued his adventure through the maze. A few days had passed since the end of the first test and he was ready to move on.
“I'm not sure I collected much but I feel like my entries were pretty good. I like to draw.” - Bananorhino said as he continued his way through the maze, while looking at the ground and sniffing the grass.
“They're rude. They didn't even tell me if my entries were good, they just disappeared with that mocking laugh. I should celebrate a little. I like pizza.” - The yellow friend was feeling pretty confident after making his drawings, when something moving on the walls of the maze caught his attention. - “Good evening, little friend. Are you hungry?” - He said as he approached, only to see that his new best friend had disappeared, and just then he began to hear voices all around him.
“Watch… road”
“Spiders… puppies”
“…away from bots”
“…be fast”
“Nobody remembers…”
“Keep hope”
Those voices made him feel worried, afraid and distrustful, so he started running and running... the roads in front of him split and merged and twisted and turned, until he reached an intersection with two paths. Doors blocked further progress along each path. A small elegant brown door on the left and a shiny large blue door on the right. Both had some familiar engravings but also some other elements he didn’t quite understand. The voices kept repeating the same thing very close to him.
“No! The doors again! Which way to go? I feel very stressed and it seems like it will rain soon.” – He looked back and forth between both doors without being sure of his answer.
“… blue… road… doom” – A voice whispered very close to him, making the little rhinoceros shudder and run towards the blue door
“I don’t understand what it says, but I heard the word blue, so here we go!” proceeded to open the blue door and run through at full speed.
The voices stop and Bananorhino breathes a sigh of relief. The terror is now behind him, so he slows down to a walk. When he tries to smell the grass, he realizes that the ground seems different. Here the path and the walls are made of blue stones, which shine brightly in the moonlight. He continues his way until he reaches a gigantic wall with thousands of terrifying engravings.
“That one looks like a Bebe. Why is Banano-Chan smiling like that? That character’s nose is so long and... strange. Pumpkins are pretty. There are many rhinos like me here.” – He says as he walks, looking at the different characters that adorn the wall, which has a dizzing variety in size and position.
“This wall is so big and blue, it reminds me of whales” – He stands in front of a statue of a small spider-like robot that has an eerily familiar appearance – “Whales are social, air breathing mammals, they feed their babies with their own milk, and they take extraordinarily good care of their young and teach them life skills.”
At that moment, the engraved characters that were on the monument in front of him disappear in a flash, with other sculptures suddenly forming around it, a number one appears at the bottom, and above, below the huge sculpture of a red character, the following text:
“Here lieth the visitors”
“Who enjoyeth the feast without remorse”
“Who cameth, stayeth and left with nary a backward glance”
“Who sought and found the lonely path to ascension”
“Through me goeth the way to the city of hope”
“Through me goeth the way to the golden Woodland”
“Bango Power, Supreme Wisdom and Primal Love”
“The divine door wouldst ever be your exit and your entrance”
“Abandon all hope, ye who enter here”
And on one side of the monument: +register spookybango24
Bananorhino is petrified but he knows exactly what is happening. One of his mortal enemies, against whom he has fallen on countless occasions, returns to challenge him once again, but this time rhino is determined to achieve victory, no matter the cost: The Spooky Bango is about to begin!
[Sự kiện] Sảnh lữ khách
Cảm ơn @ryujin00_ vì bức vẽ huyền ảo cho sự kiện này!
Sau khi đối mặt với ban giám khảo khỉ, Bananorhino tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình qua mê cung. Vài ngày đã trôi qua kể từ khi kết thúc bài kiểm tra đầu tiên và nó đã sẵn sàng tiếp tục.
“Không chắc mình đã thu thập được nhiều hay chưa nhưng mấy bài dự thi của mình khá tốt. Mình thích vẽ.” - Bananorhino nói khi nó tiếp tục đi qua mê cung, mắt nhìn xuống đất và ngửi mùi cỏ.
“Họ thô lỗ quá. Họ thậm chí còn không bảo mình rằng bài dự thi của mình có tốt không, họ chỉ biến mất với tiếng cười chế giễu đó. Mình nên ăn mừng một chút. Mình thích pizza.” - Người bạn màu vàng cảm thấy khá tự tin sau khi hoàn thành bức vẽ của mình, bỗng có thứ gì đó chuyển động trên tường mê cung thu hút sự chú ý của nó. - “Chào buổi tối, bạn nhỏ. Bạn có đói không?” - Nó nói khi tiến lại gần, chỉ để thấy người bạn thân mới của mình biến mất, và ngay lúc đó nó bắt đầu nghe thấy những giọng nói xung quanh mình.
“Quan sát… đường”
“Nhện… cún”
“…khỏi bot”
“…nhanh lên”
“Không ai nhớ…”
“Giữ niềm tin”
Những giọng nói đó khiến nó cảm thấy lo lắng, sợ hãi và không chắc chắn, vì vậy nó bắt đầu chạy và chạy... những con đường trước mặt nó tách ra và nhập lại, quanh co rồi quẹo, cho đến khi nó đến một ngã tư có hai con đường. Những cánh cửa chặn đường tiến dọc theo mỗi con đường. Một cánh cửa nhỏ màu nâu thanh lịch ở bên trái và một cánh cửa lớn màu xanh sáng bóng ở bên phải. Cả hai đều có một số hình khắc quen thuộc nhưng cũng có một số thứ khác mà nó không hiểu rõ. Những giọng nói cứ lặp đi lặp lại cùng một điều sát tai nó.
“Không! Lại mấy cái cửa! Đi đường nào đây? Mình căng quá rồi mà trời như kiểu sắp mưa.” – Nó nhìn đi nhìn lại hai cái cửa mà chẳng biết chọn thế nào.
“... xanh biển… đường… tai ương” – Một giọng nói thầm thì ngay sát nó, khiến chú tê giác rùng mình và chạy về phía cánh cửa xanh dương.
“Mình chẳng hiểu nó nói gì, nhưng mình nghe thấy từ xanh dương, triển thôi!” mở cửa xanh dương rồi chạy qua nhanh hết cỡ.
Những giọng nói dừng lại và Bananorhino thở phào nhẹ nhõm. Nỗi kinh hoàng giờ đã ở lại sau lưng, vì vậy nó chậm lại và đi bộ. Khi nó cố ngửi mùi cỏ, nó nhận ra rằng mặt đất có vẻ khác. Ở đây, con đường và các bức tường được làm bằng đá xanh, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nó tiếp tục đi cho đến khi đến một bức tường khổng lồ với hàng ngàn hình khắc đáng sợ.
“Con kia trông giống Bebe. Sao Banano-Chan lại cười như thế? Mũi của nhân vật đó dài và... lạ quá. Bí ngô đẹp quá. Có nhiều tê giác giống mình ở đây.” – Nó vừa nói vừa bước đi, nhìn vào những nhân vật khác nhau trang trí trên tường với sự đa dạng đến chóng mặt về kích thước và vị trí.
“Bức tường này lớn và xanh quá, mình nhớ đến loài cá voi” – Nó đứng trước bức tượng một con rô-bốt nhỏ giống nhện có hình dáng quen thuộc đến kỳ lạ – “Cá voi là loài động vật có vú sống theo bầy đàn, hít thở không khí, chúng nuôi con bằng sữa của chính mình và chăm sóc con non rất tốt và dạy chúng các kỹ năng sống.”
Vào lúc đó, những nhân vật khắc trên tượng đài trước mặt nó biến mất trong nháy mắt, xung quanh đột nhiên xuất hiện những bức tượng khác, một con số một xuất hiện ở phía dưới, và ở trên, phía dưới tác phẩm điêu khắc khổng lồ của một nhân vật màu đỏ, là dòng chữ sau:
“Khách viếng thăm nằm lại đây”
“Những người thưởng tiệc mà không ăn năm”
“Những người đến, ở và đi mà không quay đầu lại”
“Những người tìm kiếm và tìm thấy con đường cô độc đến sự thăng hoa”
“Qua ta, con đường dẫn đến thành phố của hi vọng”
“Qua ta, con đường dẫn đến khu rừng vàng”
“Sức mạnh Bango, Trí tuệ tối thượng và Tình yêu nguyên thuỷ”
“Cánh cửa thiêng liêng sẽ luôn là lối vào ra của ngươi”
“Hãy từ bỏ mọi hi vọng, những kẻ bước vào đây”
Và ở một bên của tượng đài: +register spookybango24
Bananorhino đứng hình nhưng nó biết chính xác điều gì đang xảy ra. Một trong những kẻ thù không đội trời chung của nó, kẻ mà nó đã hạ gục vô số lần, quay lại thách đấu nó một lần nữa, nhưng lần này Rhino quyết tâm giành chiến thắng, bất kể phải trả giá như thế nào: Spooky Bango sắp bắt đầu!
[Событие] Зал путешественников
Спасибо @ryujin00_ за все спектральное искусство этого мероприятия!
После встречи с жюри обезьян, Bananorhino продолжил свое приключение по лабиринту. Прошло несколько дней с момента окончания первого теста, и он был готов двигаться дальше.
“Не уверен, что собрал много, но мне кажется, что мои записи были довольно хороши. Мне нравится рисовать.” - сказал Бананорино, продолжая свой путь по лабиринту, глядя на землю и нюхая траву.
“Они грубые. Они даже не сказали мне, были ли мои записи хорошими, они просто исчезли с этим насмешливым смехом. Я должен немного отпраздновать. Я люблю пиццу.” - Желтый друг чувствовал себя довольно уверенно после рисования, когда что-то движущееся на стенах лабиринта привлекло его внимание.. - “Добрый вечер, дружок. Ты голоден?” - Он сказал это, подходя ближе, и увидел, что его новый лучший друг исчез, и тут же начал слышать голоса вокруг себя.
«Смотри… дорога»
«Пауки… щенки»
«…подальше от ботов»
«…быстрее»
«Никто не помнит…»
«Сохраняй надежду»
Эти голоса заставили его почувствовать беспокойство, страх и недоверие, поэтому он начал бежать и бежать... дороги перед ним разделялись и сливались, извивались и поворачивали, пока он не достиг перекрестка с двумя путями. Двери блокировали дальнейшее продвижение по каждому пути. Маленькая элегантная коричневая дверь слева и блестящая большая синяя дверь справа. На обеих были некоторые знакомые гравюры, но также и некоторые другие элементы, которые он не совсем понимал. Голоса продолжали повторять одно и то же совсем рядом с ним.
“Нет! Опять двери! Куда идти? Я чувствую себя очень напряженным, и кажется, скоро пойдет дождь.” – Он посмотрел туда-сюда между дверями, не будучи уверенным в своем ответе.
“…синяя… дорога… гибель” – Голос прошептал совсем рядом с ним, заставив маленького носорога вздрогнуть и побежать к синей двери.
“Я не понимаю, что там написано, но я услышал слово «синий», так что поехали!” открыл синюю дверь и побежал через нее на полной скорости.
Голоса замолкают, и Бананорино вздыхает с облегчением. Теперь ужас позади, поэтому он замедляется до шага. Когда он пытается понюхать траву, он понимает, что земля кажется другой. Здесь тропа и стены сделаны из синих камней, которые ярко сияют в лунном свете. Он продолжает свой путь, пока не достигает гигантской стены с тысячами ужасающих гравюр.
“Этот похож на Бебе. Почему Банано-тян так улыбается? Нос у этого персонажа такой длинный и... странный. Тыквы красивые. Здесь много носорогов, таких как я.” – Он говорит, идя и разглядывая различных персонажей, украшающих стену, которые поражают воображение своим разнообразием размеров и положений.
“Эта стена такая большая и синяя, что напоминает мне китов.” – Он стоит перед статуей маленького паукообразного робота, имеющего жутко знакомый вид. – “Киты — социальные млекопитающие, дышащие воздухом. Они кормят своих детенышей собственным молоком, необычайно хорошо заботятся о них и обучают их жизненным навыкам.”
В этот момент выгравированные на памятнике перед ним символы в мгновение ока исчезают, вокруг него внезапно образуются другие скульптуры, внизу появляется цифра один, а выше, под огромной скульптурой красного символа, следующий текст:
“Здесь лежат посетители»
«Кто наслаждается пиром без угрызений совести»
«Кто пришел, остался и ушел, не оглянувшись»
«Кто искал и нашел одинокий путь к вознесению»
«Через меня идет путь в город надежды»
«Через меня идет путь в золотой лес»
«Сила Банго, Высшая Мудрость и Первичная Любовь»
«Божественная дверь всегда будет твоим выходом и твоим входом”
“Оставь надежду, всяк сюда входящий.”
И на одной стороне памятника: +register spookybango24
Бананорино окаменел, но он точно знает, что происходит. Один из его смертельных врагов, против которого он падал бесчисленное количество раз, возвращается, чтобы снова бросить ему вызов, но на этот раз носорог полон решимости добиться победы, неважно какой ценой: Жуткий Банго вот-вот начнется!
[Événement] La salle des voyageurs
Merci à @ryujin00_ pour tout l'art spectral de cet événement !
Après avoir affronté le jury de singes, Bananorhino poursuivit son aventure dans le labyrinthe. Quelques jours se sont écoulés depuis la fin de la première épreuve et il est prêt à passer à autre chose.
"Je ne suis pas sûr d'avoir beaucoup collecté, mais j'ai l'impression que mes dessins étaient assez bons. J'aime bien dessiner “. - Bananorhino dit en continuant son chemin dans le labyrinthe, tout en regardant le sol et en reniflant l'herbe.
"Ils sont grossiers. Ils ne m'ont même pas dit si mes dessins étaient bons, ils ont juste disparu avec ce rire moqueur. Je devrais fêter ça un peu. J'aime bien les pizzas." - L'ami jaune se sentait plutôt confiant après avoir fait ses dessins, quand quelque chose qui bougeait sur les murs du labyrinthe attira son attention. - “Bonsoir, mon petit ami. Tu as faim ?" - Il s'approcha et vit que son nouveau meilleur ami avait disparu. Il commença alors à entendre des voix tout autour de lui.
« Regarde... route »
« Araignées... chiots »
« ...loin des robots »
« ...sois rapide »
« Personne ne se souvient... »
« Garde espoir »
Ces voix l'ont rendu inquiet, effrayé et méfiant, alors il s'est mis à courir, courir... les routes devant lui se sont séparées, ont fusionné, se sont tordues et ont tourné, jusqu'à ce qu'il atteigne une intersection avec deux chemins.
Des portes bloquaient la progression sur chaque chemin. Une petite porte brune élégante sur la gauche et une grande porte bleue brillante sur la droite. Toutes deux portaient des gravures familières, mais aussi d'autres éléments qu'il ne comprenait pas tout à fait. Les voix répétaient la même chose tout près de lui.
"Non ! Encore les portes ! Quelle direction prendre ? Je suis très stressé et il semble qu'il va bientôt pleuvoir." - Il regarda d'un côté et de l'autre les deux portes sans être sûr de sa réponse.
“... bleu... route... destin “ - Une voix chuchota tout près de lui, faisant frémir le petit rhinocéros qui courut vers la porte bleue.
« Je ne comprends pas ce qui est écrit, mais j'ai entendu le mot bleu, alors c'est parti ! « Il ouvre la porte bleue et la franchit à toute vitesse.
Les voix s'arrêtent et Bananorhino pousse un soupir de soulagement. La terreur est maintenant derrière lui, alors il ralentit pour marcher. Lorsqu'il essaie de sentir l'herbe, il se rend compte que le sol semble différent. Ici, le chemin et les murs sont faits de pierres bleues qui brillent au clair de lune. Il continue son chemin jusqu'à ce qu'il atteigne un mur gigantesque avec des milliers de gravures terrifiantes.
"Celui-là ressemble à un Bebe. Pourquoi Banano-Chan sourit-il ainsi ? Le nez de ce personnage est si long et... étrange. Les citrouilles sont jolies. Il y a beaucoup de rhinocéros comme moi ici “. - Il marche en regardant les différents personnages qui ornent le mur, dont la taille et la position varient de façon vertigineuse.
« Ce mur est si grand et si bleu qu'il me rappelle les baleines “ - Il se tient devant la statue d'un petit robot arachnéen à l'aspect étrangement familier - ”Les baleines sont des mammifères sociaux qui respirent de l'air, elles nourrissent leurs bébés avec leur propre lait, et elles s'occupent extraordinairement bien de leurs petits et leur apprennent les choses de la vie. “
À cet instant, les caractères gravés qui se trouvaient sur le monument devant lui disparaissent en un éclair, d'autres sculptures se formant soudain autour de lui, un chiffre un apparaît en bas, et au-dessus, sous l'immense sculpture d'un personnage rouge, le texte suivant :
« Ici reposent les visiteurs »
« Qui profite de la fête sans remords »
« Qui est venu, est resté et est reparti sans un regard en arrière »
« Qui a cherché et trouvé le chemin solitaire de l'ascension »
« Par moi passe le chemin de la cité de l'espoir »
« Par moi passe le chemin de la forêt d'or »
"Puissance Bango, Sagesse Suprême et Amour Primal
« La porte divine sera toujours votre sortie et votre entrée »
« Abandonnez tout espoir, vous qui entrez ici »
Et sur un côté du monument : +register spookybango24
Bananorhino est pétrifié mais il sait exactement ce qui se passe. L'un de ses ennemis mortels, contre lequel il est tombé à d'innombrables reprises, revient pour le défier une fois de plus, mais cette fois, le rhinocéros est déterminé à remporter la victoire, quel qu'en soit le prix : Le Spooky Bango est sur le point de commencer !
[Evento] El Salón de los Viajeros
¡Gracias a @ryujin00_ por todo el arte espectral de este evento!
Después de enfrentarse al jurado de monos, Bananorhino continuó su aventura por el laberinto. Habían pasado unos días desde el final de la primera prueba y estaba listo para seguir adelante.
“No estoy seguro de haber coleccionado mucho, pero siento que mis entradas fueron bastante buenas. Me gusta dibujar”. - Dijo Bananorhino mientras continuaba su camino por el laberinto, mientras miraba al suelo y olfateaba la hierba.
“Son groseros. Ni siquiera me dijeron si mis entradas eran buenas, simplemente desaparecieron con esa risa burlona. Debería celebrar un poco. Me gusta la pizza”. - El amigo amarillo se sentía bastante confiado luego de hacer sus dibujos, cuando algo que se movía en las paredes del laberinto llamó su atención. - “Buenas noches, amiguito. ¿Tienes hambre?”. - Dijo mientras se acercaba, solo para ver que su nuevo mejor amigo había desaparecido, y justo en ese momento comenzó a escuchar voces a su alrededor.
“Cuidado… camino”.
“Arañas…cachorros”.
“…lejos de los bots”.
“...sé rápido”.
“Nadie recuerda…”.
“Mantén la esperanza”.
Aquellas voces le hacían sentir preocupación, miedo y desconfianza, así que empezó a correr y correr... los caminos que tenía delante se bifurcaban y se unían y se retorcían y giraban, hasta que llegó a una intersección con dos caminos. Unas puertas le impedían seguir avanzando por cada uno de ellos. Una pequeña y elegante puerta marrón a la izquierda y una gran puerta azul brillante a la derecha. Ambas tenían algunos grabados que le resultaban familiares, pero también otros elementos que no acababa de entender. Las voces repetían lo mismo muy cerca de él.
“¡No! ¡Otra vez las puertas! ¿Por dónde ir? Me siento muy estresado y parece que pronto lloverá”. - Miró de un lado a otro entre ambas puertas sin estar seguro de su respuesta.
“… azul… camino… perdición”. - susurró una voz muy cerca de él, haciendo que el pequeño rinoceronte se estremeciera y corriera hacia la puerta azul.
“No entiendo lo que dice, pero escuché la palabra azul, así que ¡allá vamos!”. Procedió a abrir la puerta azul y correr a toda velocidad.
Las voces se detienen y Bananorhino da un suspiro de alivio. El terror ha quedado atrás, por lo que reduce el ritmo y camina. Cuando intenta oler la hierba, se da cuenta de que el suelo parece diferente. Aquí el camino y las paredes están hechas de piedras azules, que brillan intensamente a la luz de la luna. Continúa su camino hasta llegar a una gigantesca pared con miles de grabados aterradores.
“Ese parece un Bebe. ¿Por qué Banano-Chan sonríe así? La nariz de ese personaje es tan larga y… extraña. Las calabazas son bonitas. Hay muchos rinocerontes como yo aquí”. – Dice mientras camina, mirando los diferentes personajes que adornan la pared, que tienen una variedad mareante en tamaño y posición.
“Esta pared es tan grande y azul que me recuerda a las ballenas”. Se para frente a una estatua de un pequeño robot con forma de araña que tiene una apariencia extrañamente familiar. “Las ballenas son mamíferos sociales que respiran aire, alimentan a sus bebés con su propia leche y cuidan extraordinariamente bien de sus crías y les enseñan habilidades para la vida”.
En ese momento, los personajes grabados que estaban en el monumento frente a él desaparecen en un instante, formándose repentinamente otras esculturas a su alrededor, aparece un número uno en la parte inferior, y arriba, debajo de la enorme escultura de un personaje rojo, el siguiente texto:
“Aquí yacen los visitantes”.
“Quienes gozan del festival sin remordimientos”.
“Quienes llegaron, permanecieron y partieron sin mirar atrás”.
“Quienes buscaron y hallaron el solitario camino hacia la ascensión”.
“A través de mí encontraréis el camino hacia la ciudad de la esperanza”.
“A través de mí hallaréis el camino hacia el Bosque Dorado”.
“Poder Bango, Sabiduría Suprema y Amor Primal”.
“La puerta divina siempre será vuestra salida y vuestra entrada”.
“Abandonad toda esperanza, vosotros que entráis aquí”.
Y en un lado del monumento: +register spookybango24.
Bananorhino está petrificado pero sabe exactamente lo que está pasando. Uno de sus enemigos mortales, contra el que ha caído en incontables ocasiones, regresa para desafiarlo una vez más, pero esta vez Rhino está decidido a lograr la victoria, sin importar el costo: ¡El Spooky Bango está a punto de comenzar!
Evento] O Salão dos Viajantes
Após enfrentar o júri de macacos, Bananorhino continuou sua aventura pelo labirinto. Alguns dias se passaram desde o primeiro teste e ele estava pronto para seguir em frente.
“Não tenho certeza se coletei muito, mas sinto que meus desenhos foram bons. Gosto de desenhar.” - Bananorhino disse enquanto continuava seu caminho pelo labirinto, enquanto olhava para o chão e sentia o cheiro da grama.
“Eles são mal-educados. Nem sequer me disseram se meus desenhos eram bons, eles simplesmente sumiram, com aquele riso nojento. Eu deveria comemorar um pouco. Gosto de pizza.” - O amigo amarelo estava se sentindo bastante confiante depois de fazer seus desenhos, quando algo se movendo nas paredes do labirinto chamou sua atenção. - “Boa noite, amiguinho. Você está com fome?” - Ele disse enquanto se aproximava, apenas para ver que seu novo melhor amigo havia desaparecido, e naquele momento ele começou a ouvir vozes ao seu redor.
“Observe… estrada”
“Aranhas… filhotes”
“…longe dos bots”
“…seja rápido”
“Ninguém se lembra…”
“Mantenha a esperança”
Aquelas vozes o deixaram preocupado, com medo e desconfiado, então ele começou a correr e correr... as estradas à sua frente se dividiam e juntavam, se distorciam e viravam, até que ele chegou a um cruzamento com dois caminhos. Havia portas bloqueando os caminhos. Uma pequena e elegante porta marrom à esquerda e uma grande e brilhante porta azul à direita. Ambas tinham algumas gravuras familiares, mas também alguns outros elementos que ele não entendia muito bem. As vozes continuavam repetindo a mesma coisa bem perto dele.
“Não! As portas de novo! Qual caminho seguir? Estou muito estressado e parece que vai começar a chover em breve.” – Ele olhou para frente e para trás entre as duas portas sem ter certeza da resposta.
“… estrada… azul… perdição” – Uma voz sussurrou bem perto dele, fazendo o pequeno rinoceronte estremecer e correr em direção à porta azul
“Não entendo o que diz, mas ouvi a palavra azul, então aqui vamos nós!”, começou a abrir a porta azul e correu a toda velocidade.
As vozes pararam e Bananorhino respirou aliviado. O terror agora ficou para trás, então ele diminui o ritmo para uma caminhada. Quando ele tenta sentir o cheiro da grama, ele percebe que o chão parece diferente. Aqui o caminho e as paredes são feitos de pedras azuis, que brilham intensamente ao luar. Ele continua seu caminho até chegar a uma parede gigantesca com milhares de gravuras aterrorizantes.
“Aquele parece um Bebe. Por que Banano-Chan está sorrindo assim? O nariz daquele personagem é tão longo e... estranho. Abóboras são bonitas. Há muitos rinocerontes como eu aqui.” – Ele diz enquanto anda, olhando para os diferentes personagens que adornam a parede, que tem uma variedade estonteante em tamanho e posição.
“Esta parede é tão grande e azul, me lembra de baleias” – Ele está em frente de uma estátua de um pequeno robô parecido com uma aranha que tem uma aparência assustadoramente familiar – “As baleias são mamíferos sociais que respiram ar, elas alimentam seus filhotes com seu próprio leite e cuidam muito bem de seus filhotes e lhes ensinam habilidades para a vida.”
Nesse momento, os caracteres gravados que estavam no monumento à sua frente desaparecem num piscar de olhos, com outras esculturas se formando ao seu redor, o número um aparece na parte inferior e, acima, abaixo da enorme escultura vermelha, o seguinte texto:
“Aqui ficam os visitantes”
“Que desfrutam da festa sem remorso”
“Que vieram, ficaram e foram embora sem olhar para trás”
“Que buscaram e encontraram o caminho solitário para a ascensão”
“Através de mim encontras o caminho para a cidade da esperança”
“Através de mim vai o caminho para a Floresta Dourada”
“Poder Bango, Sabedoria Suprema e Amor Primordial”
“A porta divina sempre será sua saída e sua entrada”
“ Abandone toda a esperança, você que entra aqui ”
E de um lado do monumento: +register spookybango24
Bananorhino está aterrorizado, mas sabe exatamente o que está acontecendo. Um de seus inimigos mortais, contra quem ele foi derrotado várias vezes, retorna para desafiá-lo mais uma vez, mas desta vez, Rhino está determinado a alcançar a vitória, não importa o custo: The Spooky Bango está prestes a começar!
[Evento] La Sala dei Viaggiatori
Grazie a @ryujin00_ per tutta l’arte spettrale di questo evento!
Dopo aver affrontato la giuria delle scimmie, Bananorhino proseguì la sua avventura attraverso il labirinto. Erano passati alcuni giorni dalla fine della prima prova ed era pronto ad andare avanti.
“Non sono sicuro di aver raccolto molto, ma penso che le mie opere siano venute abbastanza bene. Mi piace disegnare.” - Disse Bananorhino mentre continuava il suo cammino nel labirinto, guardando a terra e annusando l’erba.
“Sono stati maleducati. Non mi hanno nemmeno detto se i miei disegni fossero buoni, sono semplicemente spariti con quella risatina beffarda. Dovrei festeggiare un po'. Mi piace la pizza.” - L’amico giallo si sentiva piuttosto sicuro dopo aver realizzato i suoi disegni, quando qualcosa che si muoveva sulle pareti del labirinto attirò la sua attenzione. - “Buonasera, piccolo amico. Hai fame?” - Disse avvicinandosi, solo per vedere che il suo nuovo migliore amico era sparito, e proprio in quel momento iniziò a sentire delle voci tutto intorno a lui.
“Guarda… la strada”
“Ragni… cuccioli”
“…lontano dai bot”
“…essere veloce”
“Nessuno ricorda…”
“Non perdere la speranza”
Quelle voci lo fecero sentire preoccupato, impaurito e diffidente, così iniziò a correre… le strade davanti a lui si dividevano, si univano, si piegavano e si contorcevano, finché non raggiunse un incrocio con due sentieri. Una porta bloccava rispettivamente il percorso di ciascun sentiero. Una piccola porta marrone elegante a sinistra e una grande porta blu lucente a destra. Entrambe avevano incisioni familiari ma anche altri elementi che non capiva del tutto. Le voci continuavano a ripetere le stesse cose molto vicino a lui.
“No! Di nuovo le porte! Da che parte devo andare? Mi sento molto stressato e sembra che stia per piovere.” – Guardava avanti e indietro tra le due porte senza essere sicuro della sua risposta.
“…blu… strada… rovina” – Una voce sussurrò molto vicina a lui, facendo rabbrividire il piccolo rinoceronte che corse verso la porta blu.
“Non capisco cosa dice, ma ho sentito la parola blu, quindi andiamo!” - procedette ad aprire la porta blu e a correre a tutta velocità.
Le voci cessarono e Bananorhino tirò un sospiro di sollievo. Il terrore era ormai alle sue spalle, così rallentò fino a camminare. Quando provò ad annusare l’erba, si rese conto che il terreno sembrava diverso. Qui il sentiero e le pareti erano fatti di pietre blu, che brillavano intensamente alla luce della luna. Continuò il suo cammino fino a raggiungere un muro gigantesco con migliaia di incisioni spaventose.
“Quella sembra un Bebe. Perché Banano-Chan sorride così? Il naso di quel personaggio è così lungo e… strano. Le zucche sono carine. Ci sono molti rinoceronti come me qui.” – Diceva mentre camminava, guardando i diversi personaggi che adornavano il muro, che presentavano una varietà vertiginosa di dimensioni e posizioni.
“Questo muro è così grande e blu, che mi ricorda le balene” – Si fermò davanti a una statua di un piccolo robot simile a un ragno che aveva un aspetto inquietantemente familiare – “Le balene sono mammiferi sociali che respirano aria, nutrono i loro piccoli con il proprio latte e si prendono cura di loro in modo straordinario, insegnando loro abilità per la vita.”
In quel momento, i personaggi incisi sul monumento di fronte a lui scomparvero in un lampo, con altre sculture che si formarono improvvisamente intorno a esso, apparve un numero uno in basso, e sopra, sotto la gigantesca scultura di un personaggio rosso, apparve il seguente testo:
“Qui giacciono i visitatori”
“Che godono del banchetto senza rimorso”
“Che vennero, restarono e se ne andarono senza uno sguardo indietro”
“Che cercarono e trovarono il sentiero solitario verso l’ascesa”
“Attraverso di me si va verso la città della speranza”
“Attraverso di me si va verso il Bosco d'oro”
“Potere di Bango, Saggezza Suprema e Amore Primordiale”
“La porta divina sarà sempre la tua uscita e il tuo ingresso”
“Lasciate ogni speranza, voi ch’entrate”
E su un lato del monumento: +register spookybango24
Bananorhino era pietrificato ma sapeva esattamente cosa stava accadendo. Uno dei suoi nemici mortali, contro cui era caduto innumerevoli volte, tornava a sfidarlo ancora una volta, ma questa volta Rhino era determinato a ottenere la vittoria, a qualunque costo: Spooky Bango stava per iniziare!"
댓글