top of page
Writer's picturePhantoad

[Event] Homecoming Feast at the Land of Tranquil Belonging

Updated: Oct 30


A huge thank you to the amazing artist: @solecitouwu, @ryujin00_, @moffthemonkey1, @littlemarblefox, @toskabi and @allseer, who perfectly represented our journey through the maze and beyond with their art. To the translators team: @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat. @kohado, @sergio_io, @skyees., @rexonarjrank11, @darth_kermit. who brought the story to all languages. A special thank you to @kron19 and @ghostcam for their big help with writing and art.


-------------------

On Saturday, November 2 at 7pm ET, a trivia about everything that happened in the month will be held on the event room channel in Banano Discord. Expect tips, cryptomonKeys drops, braaaaaiiins and an interesting trivia to close our Halloween celebration.
The following is the full story of the Maze of FOMO. What has appeared in previous articles, all the art and the final part is all included here. Happy reading.

-------------------


(Artist: @solecitouwu)


Autumn spreads like a warm and welcoming blanket to our Banano Jungle. All its inhabitants are starting to plan their decorations and prepare for the seasonal events. Halloween is the time of the year that brings spooky fun and joy to the members of the community, with games and events that test the participants, although some of them are often under a lot of stress...

 

Among the various inhabitants we find Bananorhino, a grumpy yellow rhinoceros, who is never satisfied with things and is regularly seen walking through the different embassies, complaining for all different reasons and explaining to the locals why he is so so unhappy:


“It's a good time to have breakfast. Why participate in events if the same people always win? Today we will have good weather.” – He said while smiling, looking for someone to talk to.

 

These and more things are heard, but the monkeys, Bebes and other characters, who at first spoke to Bananorhino sympathetically, now just ignore him.

 

“You can't win a giveaway if you don't participate.” A monkey police said as she whistled through the place and gave a few BAN to everyone present, except for Bananorhino.

 

“See? The moderators are against me too. I can’t stay in this place.” - Bananorhino said, visibly upset. “You know what? I’ll go somewhere else where I can have a chance.” And he started walking towards the path leading out of the jungle.

 

Some Bebes who were nearby looked worried. They know that it’s not the time of year to leave the safety of the jungle. They still haven’t forgotten the rumors from last year...

 

It was night already, and the jungle and its inhabitants were left far behind, but our yellow friend was still complaining on his way to... the truth is, he didn’t actually know where he was going.

 

“I just want a place that is friendly to everyone. My bread with butter is really tasty. There are days when I wait for rain all day and it only falls when I’m at home or sleeping. I thought this job would be different,” he said, grumbling as he looked down at the ground.

 

“The moderators aren’t any help either. I just asked for some BAN, there was no need to send me to Bantanamo for that.” – He started running faster and faster with his eyes closed.

 

“Rhinos need a lot of water daily or we’ll be under stress. When will be the day I win a Bango?!”

 

At that moment, his corpulent body crashed head-first into a giant wall of grass, and he fell to the ground.

(Artist: @ryujin00_) 


Arhhhhghh! “What the hell is this?!” – He exclaimed while rubbing his banana-shaped horn.

 

In front of him, a giant maze with a sign at the entrance that read:

 

ABANDON ALL HOPE YE WHO ENTER HERE.”

 

Bananorhino read the words several times, trying to understand what it means.

 

“That sign won’t tell me what to do. This must be some kind of community game for the season. I’m going to win at last!” – And he prepared to enter the maze, ignoring that, in fact, he was no longer in the safety of the jungle.

 

As soon as he crosses the threshold of the maze, he finds two very distinctive doors.

 

“A right path and a wrong one? Maybe one is easier than the other. Should I choose the prettier door or the one that seems more solid? I’m a little hungry. I wish it would rain while I decide.”

 

Bananorhino takes his time to decide, looking everywhere for the usual rules of the possible events and activities, although there are only the two doors in front of him. He thinks that, even if it's just a game, he still wants to win, so he must choose the right path.


(Artist: @moffthemonkey1)


“‘round and ‘round down the red we go! ‘round and ‘round with the red we go!” – Bananorhino sings as he heads for the red door and slowly opens it.

 

Beyond the door led a path that twisted and turned, but from which there was no other intersections. The yellow friend follows the path, looking around without knowing exactly what he's looking for. Within the grass walls, voices can be heard that seems to be murmuring something that you can't quite make out:

 

“Not... good... enough.”


“N... read... letter.”


“Maximum effort.”


“Remember... Adios.”


“Reject... stock...”


“Jury... dangerous.”

 

Bananorhino is feeling more and more worried. It seems that not much time has passed, but between passing through the door and walking ever since, he has already been in the maze for several days.

 

“I am under a lot of stress. There are many clouds but it is not raining. Those strange voices. Have they had dinner yet? The jury of the events always favors its own. Is this event just walking or what? I have no chance of winning if this event is with them.” – After asking that question he sees a kind of entrance, from which some moans can be heard.

 

The curious little rhinoceros peeks out “Good evening. Is there water here?.”

 

What he sees as he passes the entrance is one of his natural enemies: A jury of monkeys. Although these monkeys look very different from the usual ones. They are deformed and have a terrifying appearance. He has arrived at the jury room.

 

The jury team talks amongst themselves while looking at him disapprovingly. Bananorhino feels judged and tiny in the presence of these awful beings, but with a little courage he manages to step forward until he stands in front of them, and with a trembling voice he says: “Rules. Please, I want to collect.”

 

One of the monkeys smiles maliciously.

 

“Starry-eyed with a deer mind” - says while giving him a paper that the yellow friend proceeds to read it.

(Artist: @moffthemonkey1)


After facing the jury of monkeys, Bananorhino continued his adventure through the maze. A few days had passed since the end of the first test and he was ready to move on.

 

“I'm not sure I collected much but I feel like my entries were pretty good. I like to draw.” - Bananorhino said as he continued his way through the maze, while looking at the ground and sniffing the grass.

 

“They're rude. They didn't even tell me if my entries were good, they just disappeared with that mocking laugh. I should celebrate a little. I like pizza.” - The yellow friend was feeling pretty confident after making his drawings, when something moving on the walls of the maze caught his attention. - “Good evening, little friend. Are you hungry?” - He said as he approached, only to see that his new best friend had disappeared, and just then he began to hear voices all around him.

 

“Watch… road”

 

“Spiders… puppies”

 

“…away from bots”

 

“…be fast”

 

“Nobody remembers…”

 

“Keep hope”

 

Those voices made him feel worried, afraid and distrustful, so he started running and running... the roads in front of him split and merged and twisted and turned, until he reached an intersection with two paths. Doors blocked further progress along each path. A small elegant brown door on the left and a shiny large blue door on the right. Both had some familiar engravings but also some other elements he didn’t quite understand. The voices kept repeating the same thing very close to him.

 

“No! The doors again! Which way to go? I feel very stressed and it seems like it will rain soon.” – He looked back and forth between both doors without being sure of his answer.

 

“… blue… road… doom” – A voice whispered very close to him, making the little rhinoceros shudder and run towards the blue door

 

“I don’t understand what it says, but I heard the word blue, so here we go!” proceeded to open the blue door and run through at full speed.


(Artist: @ryujin00_)


The voices stop and Bananorhino breathes a sigh of relief. The terror is now behind him, so he slows down to a walk. When he tries to smell the grass, he realizes that the ground seems different. Here the path and the walls are made of blue stones, which shine brightly in the moonlight. He continues his way until he reaches a gigantic wall with thousands of terrifying engravings.

 

“That one looks like a Bebe. Why is Banano-Chan smiling like that? That character’s nose is so long and... strange. Pumpkins are pretty. There are many rhinos like me here.” – He says as he walks, looking at the different characters that adorn the wall, which has a dizzing variety in size and position.

 

“This wall is so big and blue, it reminds me of whales” – He stands in front of a statue of a small spider-like robot that has an eerily familiar appearance – “Whales are social, air breathing mammals, they feed their babies with their own milk, and they take extraordinarily good care of their young and teach them life skills.”

 

At that moment, the engraved characters that were on the monument in front of him disappear in a flash, with other sculptures suddenly forming around it, a number one appears at the bottom, and above, below the huge sculpture of a red character, the following text:

 

“Here lieth the visitors”

 

“Who enjoyeth the feast without remorse”

 

“Who cameth, stayeth and left with nary a backward glance”

 

“Who sought and found the lonely path to ascension”

 

“Through me goeth the way to the city of hope”

 

“Through me goeth the way to the golden Woodland”

 

“Bango Power, Supreme Wisdom and Primal Love”

 

“The divine door wouldst ever be your exit and your entrance”

 

“Abandon all hope, ye who enter here”

 

And on one side of the monument: +register spookybango24

 

Bananorhino is petrified but he knows exactly what is happening. One of his mortal enemies, against whom he has fallen on countless occasions, returns to challenge him once again, but this time rhino is determined to achieve victory, no matter the cost: The Spooky Bango is about to begin!

(Artist: @ryujin00_)


Although it was a torturous event for Bananorhino, he had passed the second test and Bango was left behind. He still felt a little out of sorts, but continued his walk through the maze.


“It can’t be that I didn’t win any round. I was always about to win and that little purple ghost moved everything around. It was all so frustrating that even the red...thing calls one of the characters that wasn’t even there. Stupid spider robot won instead of me every round. What kind of rigged scam is that?” – He said grumbling while looking at the blue stones on the path.


Bananorhino: “The bots are horrible to me, but the moderators too. Aren’t the police monkeys supposed to be there to help the people? And the guys from the Jungle Council are always joking and don’t take my concerns into account.”


A little further ahead he saw a small hole in the floor, and next to it was a small being that seemed to be carrying something in its mouth.


“Ah, it’s the friend I saw before” – He said in his mind as he smiled and approached – “Hi dear, where have you been? I’m new here.” – He quickly approached but his best friend scurried through the hole in the floor and out of sight.


“He must be in a hurry to get somewhere. I wonder why? It looked like a cat.” – He said as he scratched his body against a wall before continuing on his way.


“Pussy cats, commonly known as domestic cats, are small, carnivorous mammals often kept as pets. Cats are known for their agility, independence, and affectionate behavior toward their owners. They have been domesticated for thousands of years, originally valued for their ability to hunt rodents…”


He hadn’t finished saying his monologue when he saw a pair of doors in front of him… although they looked very different from the doors he'd seen before.


Bananorhino looked at both entrances with great curiosity and took his time choosing. - “Wow! Such beautiful doorways. That one over there is quite tall and dark, and that deer on top is a little scary. But this other one has a certain je ne sais quoi that attracts me for some reason.”


“I really want to go through this one” – Seeing the entrance framed elegantly with flowers gave Bananorhino a feeling of peace and serenity. – “Although… my decisions have taken me to very ugly places before. I'll go through the other one instead. I hope the path is friendly.” – And he directed his robust body towards the entrance of the crypt.

(Artist: @littlemarblefox)


Behind the door led a path covered with prickly flowers, with cracked stone walls alongside and the sounds of various animals in the murky distance. Bananorhino walks looking at the walls and sniffing the flowers here and there. He feels slightly worried but not afraid.


Bananorhino: “What a strange place. The flowers are dark yet full of life. It must rain a lot here. Are there fruits here? Thinking about it, it's a good place to collect. I'm a little hungry. Are they edible?”


Rhino noticed that the flowers that line his path are now more colors - a welcome change! Bananorhino smiles and quickly continues on his way, stopping to examine the different flowers.


Bananorhino: “Good evening, yellow flower. Good evening, pink flower. How are you?, purple flower…”


After greeting practically all the flowers in the area, he arrives at a huge wooden entrance. He feels more confident now - he has finally had a peaceful journey!. He crosses the entrance and what he sees in front of him is a huge place that seems to be a workshop, and in the place, three figures that make him tremble with fear. He looks in all directions. The entrance has disappeared and he can't find any way out. He must go on and face a test, which he knows won't be easy.


“You just can't stop being like this for a minute, huh?” – A strange character in a police suit told him, after  watching him from a corner. “You must like it when others treat you badly because it costs you nothing to follow the rules. I guess it's in your blood. I mean, look at you…” – He continues speaking to Bananorhino, who becomes a little upset and looks away.


Another character is looking at different cards on a wall – “Finally... After all of this work.... All of this time... My art... IT'S PERFECT!! I'm rich!! I've sold almost all my Banano and I'm rich!! If only I didn't have to WASTE my precious time with those rabid, repugnant, rancorous rhinoceroses, I would have achieved this LONG AGO!!!” – She looks at the cards one by one until she says in a loud and confident voice – “Wait... I know... I can get back at those assholes by adding accessories to these cards... and selling them in my shop! More profits!!! MORE MONEY!!!"


Bananorhino grunts but doesn't say anything, mainly because the huge toad in front of him doesn't stop staring at him, as if it were going to devour him like it does with the fragile little animals that are flying around. The toad begins to speak, Bananorhino doesn't understand the language but he knows perfectly well who that toad is. Rhino really doesn't like the tone of voice and the demeanor that's being directed towards him and gets more and more uncomfortable and annoyed until he can't stand it any longer and he firmly approaches the table.


In front of him is a table with many tools, different objects and a board with rules. If he wants to get out of the maze in one piece he must overcome his most feared rivals. Those who always limit him, scold him and make him stressed. Banano's moderators. He sees the different tools and proceeds to read the rules.


Rhino reads the rules, looks up and sees the giant toad staring at him, smiling and drooling. “Why do you want a mask if you already have the one you show every day? Anyway, I’ll do my best and beat you fools at your own game.” - He says in a very serious tone as he begins to plan his terrifying creation.

(Artist: @toskabi)


Bananorhino finished his mask and was extremely pleased with what he had created, only to be met with mockery and disapproval from the "jury."

 

Bananorhino: “I know who you are. All of you. You..." – he sees the character in the police suit – "are always scolding me, sending me to Bantanamo, saying “the yellow formula this, the yellow formula that”. You know what? you're not going to come fuck me with the yellow formula because it can't go down from 5700 bananas to 57 bananas”.

 

He knew there would be consequences, but it was too late to stop.

 

Bananorhino: “Is this gonna be the end of us, Soggy? You've abandoned us for the money from your merchandise and art. As a child I wanted to be SoggyRhinoBan, but now…” – The strange being who was appreciating the art display turned slightly to look at Bananorhino for a few seconds, and without making any gesture, she turned her gaze to the art on the wall.

 

The giant toad started to speak but Bananorhino turned to look at him, with smoldering anger in his eyes and abruptly interrupted him.

 

Bananorhino: “Don’t get me started! You took away access to the rains and dried up my embassy, ​​you made a whole family of rhinos disappear and they only wanted to play games and you just eliminated your competition to favor your own monkeys. You are horrible!”

 

The toad was trying to catch one of the flying fairy deers but stopped when he heard the words of the yellow friend.

 

“Interesting that you can put together more than five words in a sentence only when you are angry. You are useless.”  – He said this, licking his lips and smirking.

 

Bananorhino made an angry expression and began to trumpet furiously and hit the floor and the table. The giant toad opened its huge mouth and shoot its tongue in his direction. The rhino's expression changed from rage to fear and he closed his eyes waiting for his end.

 

-------------------


When he opened his eyes he saw that he was no longer in the workshop and there were no traces of the other characters either. He felt extremely confused because he didn’t know if he was in the maze or in the afterlife. He walked for a few days until he found a crossroads. Different animals jumped and flew around the place but without coming too close to each other. In the distance he could see what seemed to be portals, overflowing with energy and with many inscriptions.

 

Bananorhino went back and forth between both paths, observing everything calmly. He didn’t feel pressured and every so often he approached the different animals to greet them and thank them for accompanying him.

 

Finally he decided to go to the crossroads and sat down to talk to himself.

 

Bananorhino: “I must choose the right path. Both animals are good to me, but neither of them is the friend I saw before. The portals are very different but I feel that one of them calls me more clearly. I don’t want to go back to what I was before. I’m happy like this.”

 

With his decision made, he walked resolutely down the dark path, always guided by a friendly white rabbit. He arrived in front of a giant portal and smiled.

 

Bananorhino: “Farewell, my friend. This portal is my choice. I hope your carrot is very tasty. Carrots are a crunchy and nutritious vegetable, rich in beta-carotene, which the body converts into vitamin A, ideal for eyesight, skin, and the immune system. They also provide fiber, vitamin K, and potassium, supporting digestion and bone health. Plus, they’re a favorite of rabbits, who enjoy their texture and flavor, although in the wild, they often prefer other vegetables or even bananas as occasional treats.”

 

With that, he proceeded to slowly put his body through the portal, with his head being the last thing to cross the threshold. The white rabbit looked at him a little confused. He didn’t understand what portal the rhinoceros was talking about.

 


(Artist: @allseer)

 

The maze is behind him and now he walks with a feeling of peace that makes him feel like he’s flying. Meanwhile, he remembers many moments of his life in the jungle and what has brought him there.

 

“What a beautiful place the jungle was when I arrived. I was wandering around different places but there they welcomed me like at home. I was just a little yellow monkey who had fun playing and collecting with the others. I was very happy when they gave me my citizen badge. My poem was a little short and scruffy, I admit that, but we laughed a lot. I don’t know when things changed or if it was me who changed. I said I wanted to collect more but they just sent me to Bananojobs. They even took a picture of me in front of the sign. Silly monkeys, although it wasn’t with bad intentions. At some point everyone started calling me rhino and I even started seeing myself like that, I felt weird. On Halloween I put on some cute antlers and they called me deer and made jokes about me. I don’t know why I remember all this now…”

 

Bananorhino’s walk is so long and carefree that he doesn’t notice the thick fog that now surrounds him. He only stops when he stumbles on something. He opens his eyes and sees a long staircase. At the end of the stairs, the entrance of what seems to be a church. Before going up he sees a small sign: Church of the Rebirth. He starts to climb the stairs with firm steps when halfway up he hears a small squeak behind him.

 

“Friend! You were following me all the way, right?” – He said as he saw a small rat, which greeted him and handed him a paper – “You look very familiar to me. You remind me of a BRPD monkey.” – And proceeds to read the paper.

 

“Dear Monkey,

 

Welcome to our beloved temple, where faith in the Supreme Banano illuminates every step on our peculiar path. You have arrived at the perfect time, at the threshold of the Ascension Feast, a celebration of joy and brotherhood that marks your rebirth.

 

We join in a community that does not judge, but welcomes all with open arms, always with a laugh on the face and a banana in hand. Give a tip to your companion and come enjoy the goodness.

 

With gratitude and smiles,

Chan.”

 

The fog in the place became very intense so he goes up the stairs. He enters the church and says good evening to each of the inhabitants, who happily says “good evening” back and asks him about the weather and if he has had dinner. He sits on one of the benches and closes his eyes with tears of happiness.


"I am home."

(Artist: @toskabi)


[Evento] Festín de Bienvenida en la Tierra del Hogar Sereno


Un agradecimiento a los increíbles artistas: @solecitouwu, @ryujin00_, @moffthemonkey1, @littlemarblefox, @toskabi y @allseer, quienes representaron a la perfección nuestro viaje a través del laberinto y más allá con su arte. Gracias al equipo de traductores: @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat. @kohado, @sergio_io, @skyees., @rexonarjrank11, @darth_kermit, quienes llevaron la historia a todos los idiomas. Gracias especiales a @kron19 y @ghostcam por su ayuda especial con la redacción y el arte.


-------------------


El sábado 2 de noviembre a las 7pm ET se realizará una trivia sobre todo lo sucedido en el mes en el canal event room en Banano Discord. Esperen tips, drops de cryptomonKeys, braaaaaiiins y una trivia interesante para cerrar nuestra celebración de Halloween.
A continuación la historia completa del Laberinto del FOMO. Lo que apareció en artículos anteriores, todo el arte y la parte final están incluidos aquí. Feliz lectura.

-------------------


(Artista: @solecitouwu)


El otoño se extiende como un manto cálido y acogedor sobre la jungla. Todos sus habitantes están empezando a planificar sus decoraciones y preparándose para los eventos de esta temporada. Halloween es la época del año que trae diversión y alegría espeluznante a los miembros de la comunidad, con juegos y eventos que ponen a prueba a los participantes, aunque algunos de ellos suelen estar bajo mucho estrés…


Entre los distintos habitantes se encuentra Bananorhino, un rinoceronte amarillo gruñón, que nunca está satisfecho con las cosas y se le ve regularmente paseando por las embajadas, quejándose por diferentes motivos y explicando a los lugareños por qué está tan molesto:


“Es un buen momento para desayunar. ¿Para qué participar en eventos si siempre ganan las mismas personas? Hoy tendremos buen clima”. – Dijo mientras sonreía, buscando con quién hablar.


Estas y más cosas se escuchan, pero los monos, Bebes y otros personajes, que al principio le hablaban con simpatía a Bananorhino, ahora simplemente lo ignoran.


"No puedes ganar un giveaway si no participas". Dijo una mona policia mientras silbaba por el lugar y daba algunos BAN a todos los presentes, excepto a Bananorhino.


"¿Ven? Los moderadores también están en mi contra. No puedo quedarme en este lugar”. Dijo Bananorhino, visiblemente molesto. "¿Saben qué? Iré a otro lugar donde realmente pueda tener una oportunidad”. Y comenzó a caminar hacia el sendero que salía de la jungla.


Algunos Bebes que estaban cerca parecían preocupados. Saben que no es la época del año para abandonar la seguridad de la jungla. Todavía no se han olvidado de los rumores del año pasado


Ya era de noche y la jungla y sus habitantes quedaban muy atrás, pero nuestro amigo amarillo seguía quejándose camino a… la verdad es que no sabía a dónde se dirigía.


“Solo quiero un lugar que sea amigable para todos. Mi pan con mantequilla está muy rico. Hay días que espero las lluvias durante todo el día y sólo caen cuando estoy en casa o durmiendo. Pensé que este trabajo sería diferente”, dijo, refunfuñando mientras miraba al suelo.


“Los moderadores tampoco ayudan. Sólo pedí un poco de BAN, no había necesidad de enviarme a Bantanamo por eso”. – Comenzó a correr cada vez más rápido con los ojos cerrados.


“Los rinocerontes necesitamos mucha agua diariamente para no estresarnos. ¡¿Cuándo será el día en que gane un Bango?!”.


En ese momento, su corpulento cuerpo se estrelló de cabeza contra una pared gigante de hierba y cayó al suelo.

(Artista: @ryujin00_) 


 “¡Arhhhhghh! ¡¿Qué diablos es esto?!" – Exclamó, mientras frotaba su cuerno con forma de banana.


Frente a él, un laberinto gigante con un cartel en la entrada que decía:


ABANDONAD TODA ESPERANZA LOS QUE ENTRAIS AQUI".


Bananorhino leyó las palabras varias veces, intentando entender lo que significan.


“Ese cartel no me dirá qué hacer. Debe ser algún tipo de juego comunitario de la temporada. ¡Por fin voy a ganar!" – Y se preparó para adentrarse en el laberinto, ignorando que, en realidad, ya no estaba en la seguridad de la jungla.


Tan pronto como cruza el umbral del laberinto, encuentra dos puertas muy distintas.


“¿Un camino correcto y otro incorrecto? Quizás uno sea más fácil que el otro. ¿Debo elegir la puerta más bonita o la que parece más sólida? Tengo un poco de hambre. Ojalá lloviera mientras decido”.


Bananorhino se toma su tiempo para decidir, buscando por todos lados las reglas habituales de los posibles eventos y actividades, aunque frente a él solo están las dos puertas. Piensa que, aunque sea sólo un juego, todavía quiere ganar, así que debe elegir el camino correcto.

(Artista: @moffthemonkey1)


“¡Girando y girando, por el rojo marchando! ¡Girando y girando, con el rojo deambulando!” – canta Bananorhino mientras se dirige a la puerta roja y la abre lentamente. 

 

Más allá de la puerta había un camino que giraba y daba vueltas, pero del que no había otras intersecciones. El amigo amarillo sigue el camino, mirando a su alrededor sin saber exactamente qué está buscando. Dentro de los muros de hierba se pueden escuchar voces que parecen murmurar algo que no se entiende muy bien:


“No... bueno... suficiente.”


“N... lee... carta.”


“Máximo esfuerzo.”


“Recuerda... Adiós.”


“Rechaza... stock...”


“Jurado... peligroso.”


Bananorhino se siente cada vez más preocupado. Parece que no ha pasado mucho tiempo, pero entre elegir la puerta y caminar, ya lleva varios días en el laberinto.


“Estoy bajo mucho estrés. Hay muchas nubes pero no llueve. Esas voces extrañas. ¿Ya cenaron? El jurado de los eventos siempre favorece a los suyos. ¿Este evento es solo caminar o qué? No tengo ninguna posibilidad de ganar si este evento es con ellos.”  – Después de hacer esa pregunta ve una especie de entrada, de la que se escuchan algunos quejidos.


El pequeño rinoceronte curioso se asoma “Buenas noches. ¿Hay agua aquí?”


Lo que ve al pasar por la entrada es uno de sus enemigos naturales: un jurado de monos. Aunque estos monos tienen un aspecto muy diferente al de los habituales. Están deformes y tienen un aspecto aterrador. Ha llegado a la habitación del jurado.


El equipo del jurado habla entre ellos mientras lo miran con desaprobación. Bananorhino se siente juzgado y diminuto en presencia de estos horribles seres, pero con un poco de coraje logra avanzar hasta pararse frente a ellos, y con voz temblorosa dice: “Reglas. Por favor, quiero coleccionar”.


Uno de los monos sonríe maliciosamente.


“Mirada soñadora con mente de ciervo” - dice mientras le entrega un papel que el amigo amarillo procede a leer.

(Artista: @moffthemonkey1)


Después de enfrentarse al jurado de monos, Bananorhino continuó su aventura por el laberinto. Habían pasado unos días desde el final de la primera prueba y estaba listo para seguir adelante.


“No estoy seguro de haber coleccionado mucho, pero siento que mis entradas fueron bastante buenas. Me gusta dibujar”. - Dijo Bananorhino mientras continuaba su camino por el laberinto, mientras miraba al suelo y olfateaba la hierba.


“Son groseros. Ni siquiera me dijeron si mis entradas eran buenas, simplemente desaparecieron con esa risa burlona. Debería celebrar un poco. Me gusta la pizza”. - El amigo amarillo se sentía bastante confiado luego de hacer sus dibujos, cuando algo que se movía en las paredes del laberinto llamó su atención. - “Buenas noches, amiguito. ¿Tienes hambre?”. - Dijo mientras se acercaba, solo para ver que su nuevo mejor amigo había desaparecido, y justo en ese momento comenzó a escuchar voces a su alrededor.


“Cuidado… camino”.


“Arañas…cachorros”.


“…lejos de los bots”.


“...sé rápido”.


“Nadie recuerda…”.


“Mantén la esperanza”.


Aquellas voces le hacían sentir preocupación, miedo y desconfianza, así que empezó a correr y correr... los caminos que tenía delante se bifurcaban y se unían y se retorcían y giraban, hasta que llegó a una intersección con dos caminos. Unas puertas le impedían seguir avanzando por cada uno de ellos. Una pequeña y elegante puerta marrón a la izquierda y una gran puerta azul brillante a la derecha. Ambas tenían algunos grabados que le resultaban familiares, pero también otros elementos que no acababa de entender. Las voces repetían lo mismo muy cerca de él.


“¡No! ¡Otra vez las puertas! ¿Por dónde ir? Me siento muy estresado y parece que pronto lloverá”. - Miró de un lado a otro entre ambas puertas sin estar seguro de su respuesta.


“… azul… camino… perdición”. - susurró una voz muy cerca de él, haciendo que el pequeño rinoceronte se estremeciera y corriera hacia la puerta azul.


“No entiendo lo que dice, pero escuché la palabra azul, así que ¡allá vamos!”. Procedió a abrir la puerta azul y correr a toda velocidad.

(Artista: @ryujin00_)

Las voces se detienen y Bananorhino da un suspiro de alivio. El terror ha quedado atrás, por lo que reduce el ritmo y camina. Cuando intenta oler la hierba, se da cuenta de que el suelo parece diferente. Aquí el camino y las paredes están hechas de piedras azules, que brillan intensamente a la luz de la luna. Continúa su camino hasta llegar a una gigantesca pared con miles de grabados aterradores.


“Ese parece un Bebe. ¿Por qué Banano-Chan sonríe así? La nariz de ese personaje es tan larga y… extraña. Las calabazas son bonitas. Hay muchos rinocerontes como yo aquí”. – Dice mientras camina, mirando los diferentes personajes que adornan la pared, que tienen una variedad mareante en tamaño y posición.


“Esta pared es tan grande y azul que me recuerda a las ballenas”. Se para frente a una estatua de un pequeño robot con forma de araña que tiene una apariencia extrañamente familiar. “Las ballenas son mamíferos sociales que respiran aire, alimentan a sus bebés con su propia leche y cuidan extraordinariamente bien de sus crías y les enseñan habilidades para la vida”.


En ese momento, los personajes grabados que estaban en el monumento frente a él desaparecen en un instante, formándose repentinamente otras esculturas a su alrededor, aparece un número uno en la parte inferior, y arriba, debajo de la enorme escultura de un personaje rojo, el siguiente texto:


“Aquí yacen los visitantes”.


“Quienes gozan del festival sin remordimientos”.


“Quienes llegaron, permanecieron y partieron sin mirar atrás”.


“Quienes buscaron y hallaron el solitario camino hacia la ascensión”.


“A través de mí encontraréis el camino hacia la ciudad de la esperanza”.


“A través de mí hallaréis el camino hacia el Bosque Dorado”.


“Poder Bango, Sabiduría Suprema y Amor Primal”.


“La puerta divina siempre será vuestra salida y vuestra entrada”.


“Abandonad toda esperanza, vosotros que entráis aquí”.


Y en un lado del monumento: +register spookybango24.


Bananorhino está petrificado pero sabe exactamente lo que está pasando. Uno de sus enemigos mortales, contra el que ha caído en incontables ocasiones, regresa para desafiarlo una vez más, pero esta vez Rhino está decidido a lograr la victoria, sin importar el costo: ¡El Spooky Bango está a punto de comenzar!

(Artista: @ryujin00_)


Aunque fue un evento tortuoso para Bananorhino, había pasado la segunda prueba y el Bango había quedado atrás. Todavía se sentía un poco fuera de lugar, pero continuó su caminata por el laberinto.


“No puede ser que no haya ganado ninguna ronda. Siempre estaba a punto de ganar y ese pequeño fantasma morado movía todo. Todo era tan frustrante que incluso la cosa…roja llamaba a uno de los personajes que ni siquiera estaba allí. El estúpido robot araña me venció en todas las rondas. ¿Qué clase de scam planificado es este? - Dijo refunfuñando mientras miraba las piedras azules en el camino.


Bananorhino: “Los bots son horribles conmigo, pero los moderadores también. ¿No se supone que los monos policías están ahí para ayudar a la gente? Y los tipos del Jungle Council siempre están bromeando y no toman en cuenta mis preocupaciones”.


Un poco más adelante vio un pequeño agujero en el suelo, y junto a el había un pequeño ser que parecía llevar algo en la boca.


“Ah, es el amigo que vi antes” – pensó mientras sonreía y se acercaba – “Hola querido, ¿dónde has estado? Soy nuevo aquí”. – Se acercó rápidamente pero su mejor amigo se escabulló por el agujero en el suelo y desapareció de su vista.


“Debe tener prisa por llegar a alguna parte. Me pregunto por qué. Parecía un gato”, dijo mientras se rascaba el cuerpo contra una pared antes de continuar su camino.


“Los mininos, comúnmente conocidos como gatos domésticos, son pequeños mamíferos carnívoros que a menudo se mantienen como mascotas. Los gatos son conocidos por su agilidad, independencia y comportamiento afectuoso hacia sus dueños. Han sido domesticados durante miles de años y originalmente eran valorados por su capacidad para cazar roedores…”


No había terminado de decir su monólogo cuando vio un par de puertas frente a él… aunque parecían muy diferentes a las puertas que había visto antes.


Bananorhino miró ambas puertas con gran curiosidad y se tomó su tiempo para elegir. “¡Guau! Qué puertas tan bonitas. Esa de allí es bastante alta y oscura, y ese ciervo de arriba da un poco de miedo. Pero esta otra tiene un je ne sais quoi que me atrae por alguna razón”.


“Tengo muchas ganas de pasar por esta” – Ver la puerta enmarcada elegantemente con flores le dio a Bananorhino una sensación de paz y serenidad. – “Aunque… mis decisiones me han llevado antes a lugares muy feos. Pasaré por la otra en su lugar. Ojalá el camino sea amigable”. – Y dirigió su robusto cuerpo hacia la entrada de la cripta.

(Artista: @littlemarblefox)


Detrás de la puerta se abre un camino cubierto de flores espinosas, con paredes de piedra agrietadas a lo largo de las cuales se oían sonidos de diversos animales en la lejanía. Bananorhino camina mirando las paredes y oliendo las flores aquí y allá. Se siente un poco preocupado, pero no asustado.


Bananorhino: “Qué lugar más extraño. Las flores son oscuras pero llenas de vida. Debe de llover mucho aquí. ¿Habrá frutas? Pensándolo bien, es un buen lugar para recolectar. Tengo un poco de hambre. ¿Son comestibles?”


Rhino se dio cuenta de que las flores que bordean su camino ahora tienen más colores: ¡un cambio favorable! Bananorhino sonríe y rápidamente continúa su camino, deteniéndose para examinar las diferentes flores.


Bananorhino: “Buenas noches, flor amarilla. Buenas noches, flor rosa. ¿Cómo estás, flor morada?”


Después de saludar a prácticamente todas las flores de la zona, llega a una enorme entrada de madera. Ahora se siente más seguro, ¡por fin ha tenido un viaje tranquilo!. Cruza la entrada y lo que ve frente a él es un enorme lugar que parece ser un taller, y en el lugar, tres figuras que lo hacen temblar de miedo. Mira en todas direcciones. La entrada ha desaparecido y no encuentra salida. Debe seguir adelante y enfrentarse a una prueba, que sabe que no será fácil.


“No puedes dejar de ser así ni un minuto, ¿eh?” – Le dijo un extraño personaje con traje de policía, después de observarlo desde una esquina. “Debe gustarte cuando los demás te tratan mal porque no te cuesta nada seguir las reglas. Supongo que lo llevas en la sangre. Quiero decir, mírate…” – Continúa hablando con Bananorhino, quien se enfada un poco y mira hacia otro lado.


Otro personaje mira diferentes cartas en una pared – “Finalmente... Después de todo este trabajo... Todo este tiempo... Mi arte... ¡¡¡ES PERFECTO!!! ¡Soy millonaria! ¡¡He vendido casi todo mi Banano y soy rica!! ¡Si no tuviera que PERDER mi precioso tiempo con esos rinocerontes rabiosos, repugnantes y rencorosos, lo habría logrado HACE MUCHO TIEMPO!!!” – Ella mira las cartas una por una hasta que dice en voz alta y segura: “Espera... ya sé... ¡puedo vengarme de esos imbéciles añadiendo accesorios a estas cartas... y vendiéndolas en mi tienda! ¡¡¡Más ganancias!!! ¡¡¡MÁS DINERO!!!”


Bananorhino gruñe pero no dice nada, principalmente porque el enorme sapo que tiene frente a él no deja de mirarlo, como si fuera a devorarlo como hace con los frágiles animalitos que vuelan por ahí. El sapo comienza a hablar, Bananorhino no entiende el idioma pero sabe perfectamente quién es él. A Rhino realmente no le gustan ni la actitud ni el tono de voz con que le están hablando y se siente cada vez más incómodo y molesto hasta que no puede soportarlo más y se acerca con firmeza a la mesa.


Frente a él hay una mesa con muchas herramientas, diferentes objetos y un tablero con reglas. Si quiere salir ileso del laberinto deberá superar a sus rivales más temidos. Aquellos que siempre lo limitan, lo regañan y lo estresan. Los moderadores de Banano. Ve las diferentes herramientas y procede a leer las reglas.


Rhino lee las reglas, levanta la vista y ve al sapo gigante mirándolo fijamente, sonriendo y babeando. “¿Para qué quieres una máscara si ya tienes la que muestras todos los días? De todos modos, haré lo mejor que pueda y los venceré, en su propio juego. Tontos”. – Dice en un tono muy serio mientras comienza a planear su aterradora creación.

(Artista: @toskabi)


Bananorhino terminó su máscara y estaba extremadamente satisfecho con lo que había creado, sólo para encontrarse con la burla y la desaprobación del "jurado".


Bananorhino: “Yo sé quiénes son. Todos ustedes. Tú…” – ve al personaje con traje de policía – “siempre me estás regañando, enviándome a Bantanamo, diciendo “la fórmula amarilla esto, la fórmula amarilla aquello”. ¿Sabes qué? No vas a venir a joderme con la fórmula amarilla porque no puede bajar de 5700 bananas a 57 bananas”.


Sabía que habría consecuencias, pero ya era demasiado tarde para detenerse.


Bananorhino: “¿Este será nuestro fin, Soggy? Nos abandonaste por el dinero de tu mercancía y arte. Cuando era niño quería ser SoggyRhinoBan, pero ahora…” – El extraño ser que apreciaba la exhibición de arte se giró levemente para mirar a Bananorhino por unos segundos, y sin hacer ningún gesto, desvió su mirada hacia el arte en la pared.


El sapo gigante comenzó a hablar pero Bananorhino se giró para mirarlo, con ira ardiente en sus ojos y lo interrumpió abruptamente.


Bananorhino: “¡No me hagas empezar contigo! Nos quitaste el acceso a las lluvias y secaste mi embajada, hiciste desaparecer a toda una familia de rinocerontes que solo querían jugar y simplemente eliminaste a tu competencia para favorecer a tus propios monos. ¡Eres horrible!”


El sapo intentaba atrapar a uno de los ciervos hadas voladores, pero se detuvo cuando escuchó las palabras del amigo amarillo.


“Es interesante que sólo cuando estás molesto puedes decir más de cinco palabras en una frase. Eres inservible”, dijo mientras se lamía los labios y sonreía.


Bananorhino hizo una expresión de enojo y comenzó a barritar furiosamente y a golpear el suelo y la mesa. El sapo gigante abrió su enorme boca y disparó su lengua en su dirección. La expresión del rinoceronte cambió de rabia a miedo y cerró los ojos esperando su fin.


-------------------


Cuando abrió los ojos vio que ya no estaba en el taller y tampoco había rastros de los demás personajes. Se sintió sumamente confundido porque no sabía si estaba en el laberinto o en el más allá. Caminó durante unos días hasta que encontró un cruce de caminos. Diferentes animales saltaban y volaban por el lugar pero sin acercarse demasiado unos a otros. A lo lejos pudo ver lo que parecían ser portales, desbordantes de energía y con muchas inscripciones.

 

Bananorhino iba y venía entre ambos caminos, observando todo con calma. No se sintió presionado y cada cierto tiempo se acercaba a los distintos animales para saludarlos y agradecerles por acompañarlo.


Finalmente decidió ir al cruce de caminos y se sentó a hablar consigo mismo.


Bananorhino: “Debo elegir el camino correcto. Ambos animales son buenos conmigo, pero ninguno de los dos es el amigo que vi antes. Los portales son muy diferentes pero siento que uno de ellos me llama con más claridad. No quiero volver a ser lo que era antes. Soy feliz así”.


Con su elección realizada, caminó con decisión por el oscuro camino, siempre guiado por un simpático conejo blanco. Llegó frente a un portal gigante y sonrió.


Bananorhino: “Adiós, amigo mío. Este portal es mi elección. Espero que tu zanahoria esté muy sabrosa. La zanahoria es una verdura crujiente y nutritiva, rica en betacaroteno, que el cuerpo convierte en vitamina A, ideal para la vista, la piel y el sistema inmunológico. También aporta fibra, vitamina K y potasio, favoreciendo la digestión y la salud de los huesos. Además, es la favorita de los conejos, que disfrutan de su textura y sabor, aunque en estado salvaje suelen preferir otras verduras o incluso bananas como golosinas ocasionales”.


Dicho esto, procedió a introducir lentamente su cuerpo por el portal, siendo su cabeza lo último en cruzar el umbral. El conejo blanco lo miró un poco confundido. No entendía de qué portal estaba hablando el rinoceronte.


(Artista: @allseer)


El laberinto quedó atrás y ahora camina con una sensación de paz que lo hace sentir como si volara. Mientras tanto, recuerda muchos momentos de su vida en la jungla y lo que lo ha traído hasta allí.


“Qué lugar más bonito era la jungla cuando llegué. Estuve deambulando por distintos lugares pero allí me recibieron como en casa. Yo era solo un pequeño mono amarillo que se divertía jugando y coleccionando con los demás. Me alegré mucho cuando me dieron mi insignia de ciudadano. Mi poema era un poco corto y desaliñado, lo admito, pero nos reímos mucho. No sé en qué momento cambiaron las cosas o si fui yo quien cambió. Dije que quería coleccionar más pero simplemente me mandaron a Bananojobs. Incluso me tomaron una foto frente al cartel. Monos tontos, aunque no fue con malas intenciones. En algún momento todos comenzaron a llamarme rinoceronte y hasta comencé a verme así, me sentí raro. En Halloween me puse unas lindas astas y me llamaron ciervo e hicieron bromas sobre mí. No sé por qué recuerdo todo esto ahora…”


 

La caminata de Bananorhino es tan larga y despreocupada que no nota la espesa niebla que ahora lo rodea. Solo se detiene cuando tropieza con algo. Abre los ojos y ve una larga escalera. Al final de la escalera, la entrada de lo que parece ser una iglesia. Antes de subir ve un pequeño cartel: Iglesia del Renacimiento. Comienza a subir las escaleras con pasos firmes cuando a mitad de camino escucha un pequeño chirrido detrás de él.


“¡Amigo! Me estuviste siguiendo todo el camino, ¿verdad?” – Dijo al ver una pequeña rata, que lo saludó y le entregó un papel – “Me pareces muy familiar. Me recuerdas a un mono de la BRPD.” – Y procede a leer el papel.


“Querido mono,


Bienvenido a nuestro amado templo, donde la fe en el Supremo Banano ilumina cada paso de nuestro peculiar camino. Has llegado en el momento perfecto, en el umbral del Festín de la Ascensión, una celebración de alegría y hermandad que marca tu renacimiento.


Nos unimos en una comunidad que no juzga, sino que acoge a todos con los brazos abiertos, siempre con una sonrisa en la cara y un banano en la mano. Dale un tip a tu compañero y ven a disfrutar de las bondades.


Con gratitud y sonrisas,


Chan”.


La niebla en el lugar se volvió muy intensa por lo que sube las escaleras. Entra en la iglesia y da las buenas noches a cada uno de los habitantes, quienes alegremente le devuelven el saludo y le preguntan por el clima y si ha cenado. Se sienta en uno de los bancos y cierra los ojos con lágrimas de felicidad.


"Estoy en casa".

(Artista: @toskabi)


[Событие] Праздник возвращения домой в Стране Безмятежной Принадлежности


Огромное спасибо замечательным художникам: @solecitouwu, @ryujin00_, @moffthemonkey1, @littlemarblefox, @toskabi и @allseer, которые прекрасно представили наше путешествие по лабиринту и за его пределы своим искусством. Команде переводчиков: @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat. @kohado, @sergio_io, @skyees., @rexonarjrank11, @darth_kermit., которые перенесли историю на все языки. Особая благодарность @kron19 и @ghostcam за их огромную помощь с написанием и оформлением.


-------------------

Ниже приведена полная история Maze of FOMO. То, что было в предыдущих статьях, все искусство и заключительная часть

-------------------

( Художник: @solecitouwu)


Осень  расстилается, как теплое и гостеприимное одеяло, в наших банановых джунглях. Все их обитатели начинают планировать свои украшения и готовиться к сезонным событиям. Хэллоуин  — это время года, которое приносит жуткое веселье и радость членам сообщества, с играми и событиями, которые проверяют участников, хотя некоторые из них часто находятся в состоянии большого стресса...


Среди различных жителей мы находим Бананорино , сварливого желтого носорога, который никогда не доволен положением вещей и которого регулярно можно увидеть гуляющим по разным посольствам, жалующимся по разным причинам и объясняющим местным жителям, почему он так недоволен:


«Хорошее время, чтобы позавтракать. Зачем участвовать в мероприятиях, если побеждают всегда одни и те же люди? Сегодня у нас будет хорошая погода»,  — сказал он, улыбаясь и ища, с кем бы поговорить.


 Эти и другие вещи слышны, но обезьяны, Бебе и другие персонажи, которые поначалу говорили с Бананорино с сочувствием, теперь просто игнорируют его.


 «Вы не сможете выиграть приз, если не примете участия», —  сказала обезьяна-полицейский, насвистывая и раздавая всем присутствующим, кроме Бананорино, несколько BAN.


«Видишь? Модераторы тоже против меня. Я не могу оставаться в этом месте»,  — сказал Бананорино, явно расстроенный. «Знаешь что? Я пойду куда-нибудь в другое место, где у меня будет шанс».  И он направился к тропе, ведущей из джунглей.


Некоторые Bebes, которые были поблизости, выглядели обеспокоенными. Они знают, что сейчас не время года, чтобы покидать безопасность джунглей. Они все еще не забыли слухи от прошлого года ... в прошлом году ...


Уже наступила ночь, и джунгли с их обитателями остались далеко позади, но наш желтый друг все еще жаловался по пути... по правде говоря, он на самом деле не знал, куда идет.


 «Я просто хочу место, где все будут дружелюбны. Мой хлеб с маслом действительно вкусный. Бывают дни, когда я целый день жду дождя, а он идет только когда я дома или сплю. Я думал, что эта работа будет другой», —  сказал он, ворча и глядя на землю.


«Модераторы тоже не помогают. Я просто попросил БАН, не было нужды отправлять меня за это в Бантанамо».  — Он начал бежать все быстрее и быстрее с закрытыми глазами.


 «Носорогам нужно много воды ежедневно, иначе мы будем в стрессе. Когда же наступит день, когда я выиграю Банго?!»


В этот момент его тучное тело врезалось головой в гигантскую стену травы, и он упал на землю.

(Художник: @ryujin00_) 


Аррррр! «Что это, черт возьми?!»  — воскликнул он, потирая свой рог в форме банана.


Перед ним гигантский лабиринт с табличкой на входе, на которой было написано:


 « ОСТАВЬ НАДЕЖДУ, ВХОДЯЩИЙ СЮДА ».


 Бананорино прочитал слова несколько раз, пытаясь понять, что они означают.


«Этот знак не скажет мне, что делать. Это, должно быть, какая-то общественная игра сезона. Я наконец-то выиграю!»  — и он приготовился войти в лабиринт, игнорируя то, что на самом деле он больше не был в безопасности джунглей.


Как только он переступает порог лабиринта, он обнаруживает две весьма характерные двери.


 «Правильный путь и неправильный? Может быть, один легче другого. Мне выбрать более красивую дверь или ту, которая кажется более прочной? Я немного голоден. Хотел бы я, чтобы пошел дождь, пока я принимаю решение».


Бананорино не спешит принимать решение, повсюду ищет обычные правила возможных событий и действий, хотя перед ним только две двери. Он думает, что даже если это всего лишь игра, он все равно хочет победить, поэтому он должен выбрать правильный путь.

(Художник: @moffthemonkey1)


«Мы идем по красной дороге кругом! Мы идем по красной дороге кругом!»  — поет Бананорино, направляясь к красной двери и медленно открывая ее.


За дверью вела тропа, которая извивалась и поворачивала, но с которой не было других перекрестков. Желтый друг следует по тропе, оглядываясь по сторонам, не зная точно, что он ищет. В травяных стенах слышны голоса, которые, кажется, бормочут что-то, что вы не можете разобрать:


«Не... хорошо... достаточно».


«Н... прочитал... письмо».


«Максимальные усилия».


«Помни... Прощай».


«Отклонить... акции...»


«Присяжные... опасны».


Бананорино все больше и больше беспокоится. Кажется, прошло не так много времени, но с момента, как он прошел через дверь, и до того, как он пошел, он уже несколько дней находится в лабиринте.


«Я в большом стрессе. Облаков много, но дождя нет. Эти странные голоса. Они уже обедали? Жюри событий всегда отдает предпочтение своим. Это событие просто идет или что? У меня нет шансов победить, если это событие с ними». — Задав этот вопрос, он видит своего рода вход, из которого слышны какие-то стоны.

 

Любопытный маленький носорог выглядывает: «Добрый вечер. Здесь есть вода?».

 

То, что он видит, проходя мимо входа, — это один из его естественных врагов: жюри обезьян. Хотя эти обезьяны выглядят совсем не так, как обычные. Они деформированы и имеют устрашающий вид. Он прибыл в комнату для присяжных.

 

Команда присяжных разговаривает между собой, глядя на него с неодобрением. Бананорино чувствует себя осуждаемым и крошечным в присутствии этих ужасных существ, но с небольшой смелостью он умудряется сделать шаг вперед, пока не встает перед ними, и дрожащим голосом говорит: «Правила. Пожалуйста, я хочу коллекционировать».


Одна из обезьян злобно улыбается.

 

«Звездный взор с оленьим умом» - говорит, давая ему бумагу, которую желтый друг продолжаетначинаето.прочитайте это .

(Художник: @moffthemonkey1)


После встречи с жюри обезьян, Bananorhino продолжил свое приключение по лабиринту. Прошло несколько дней с момента окончания первого теста, и он был готов двигаться дальше.


“Не уверен, что собрал много, но мне кажется, что мои записи были довольно хороши. Мне нравится рисовать.” - сказал Бананорино, продолжая свой путь по лабиринту, глядя на землю и нюхая траву.


 “Они грубые. Они даже не сказали мне, были ли мои записи хорошими, они просто исчезли с этим насмешливым смехом. Я должен немного отпраздновать. Я люблю пиццу.” - Желтый друг чувствовал себя довольно уверенно после рисования, когда что-то движущееся на стенах лабиринта привлекло его внимание.. - “Добрый вечер, дружок. Ты голоден?” - Он сказал это, подходя ближе, и увидел, что его новый лучший друг исчез, и тут же начал слышать голоса вокруг себя.

 

«Смотри… дорога»


«Пауки… щенки»


«…подальше от ботов»


«…быстрее»


«Никто не помнит…»


«Сохраняй надежду»


Эти голоса заставили его почувствовать беспокойство, страх и недоверие, поэтому он начал бежать и бежать... дороги перед ним разделялись и сливались, извивались и поворачивали, пока он не достиг перекрестка с двумя путями. Двери блокировали дальнейшее продвижение по каждому пути. Маленькая элегантная коричневая дверь слева и блестящая большая синяя дверь справа. На обеих были некоторые знакомые гравюры, но также и некоторые другие элементы, которые он не совсем понимал. Голоса продолжали повторять одно и то же совсем рядом с ним.


“Нет! Опять двери! Куда идти? Я чувствую себя очень напряженным, и кажется, скоро пойдет дождь.” – Он посмотрел туда-сюда между дверями, не будучи уверенным в своем ответе.


“…синяя… дорога… гибель” – Голос прошептал совсем рядом с ним, заставив маленького носорога вздрогнуть и побежать к синей двери.


“Я не понимаю, что там написано, но я услышал слово «синий», так что поехали!” открыл синюю дверь и побежал через нее на полной скорости.


(Художник: @ryujin00_)


Голоса замолкают, и Бананорино вздыхает с облегчением. Теперь ужас позади, поэтому он замедляется до шага. Когда он пытается понюхать траву, он понимает, что земля кажется другой. Здесь тропа и стены сделаны из синих камней, которые ярко сияют в лунном свете. Он продолжает свой путь, пока не достигает гигантской стены с тысячами ужасающих гравюр.


“Этот похож на Бебе. Почему Банано-тян так улыбается? Нос у этого персонажа такой длинный и... странный. Тыквы красивые. Здесь много носорогов, таких как я.” – Он говорит, идя и разглядывая различных персонажей, украшающих стену, которые поражают воображение своим разнообразием размеров и положений.


 “Эта стена такая большая и синяя, что напоминает мне китов.” – Он стоит перед статуей маленького паукообразного робота, имеющего жутко знакомый вид. – “Киты — социальные млекопитающие, дышащие воздухом. Они кормят своих детенышей собственным молоком, необычайно хорошо заботятся о них и обучают их жизненным навыкам.”


В этот момент выгравированные на памятнике перед ним символы в мгновение ока исчезают, вокруг него внезапно образуются другие скульптуры, внизу появляется цифра один, а выше, под огромной скульптурой красного символа, следующий текст:


“Здесь лежат посетители»


«Кто наслаждается пиром без угрызений совести»


«Кто пришел, остался и ушел, не оглянувшись»


«Кто искал и нашел одинокий путь к вознесению»


«Через меня идет путь в город надежды»


«Через меня идет путь в золотой лес»


«Сила Банго, Высшая Мудрость и Первичная Любовь»


«Божественная дверь всегда будет твоим выходом и твоим входом” 


“Оставь надежду, всяк сюда входящий.”


И на одной стороне памятника: +register spookybango24


Бананорино окаменел, но он точно знает, что происходит. Один из его смертельных врагов, против которого он падал бесчисленное количество раз, возвращается, чтобы снова бросить ему вызов, но на этот раз носорог полон решимости добиться победы, неважно какой ценой: Жуткий Банго вот-вот начнется!

(Художник: @ryujin00_)


Хотя это было мучительное событие для Bananorhino, он прошел второе испытание, и Банго остался позади. Он все еще чувствовал себя немного не в своей тарелке, но продолжил свой путь по лабиринту.


“Не может быть, чтобы я не выиграл ни одного раунда. Я всегда был близок к победе, а этот маленький фиолетовый призрак все передвигал. Все это было так раздражающе, что даже красная... штука вызывает одного из персонажей, которого там даже не было. Тупой робот-паук выигрывал вместо меня каждый раунд. Что это за мошенничество?” – Он ворчал, глядя на синие камни на тропинке.


Bananorhino: “Боты ужасны для меня, но и модераторы тоже. Разве полицейские обезьяны не должны помогать людям? А ребята из Jungle Council вечно шутят и не принимают во внимание мои опасения.”


Чуть дальше он увидел небольшую дыру в полу, а рядом с ней находилось маленькое существо, которое, казалось, что-то несло во рту.


«А, это тот друг, которого я видел раньше», — мысленно сказал он, улыбаясь и приближаясь. — «Привет, дорогая, где ты была? Я здесь новенький». — Он быстро приблизился, но его лучший друг быстро проскочил через дыру в полу и скрылся из виду.


«Он, должно быть, торопится куда-то. Интересно, почему? Он был похож на кошку», — сказал он, почесываясь о стену, прежде чем продолжить свой путь.


«Кошки, обычно называемые домашними кошками, — это небольшие плотоядные млекопитающие, которых часто держат в качестве домашних животных. Кошки известны своей ловкостью, независимостью и ласковым поведением по отношению к своим хозяевам. Их одомашнивали на протяжении тысяч лет, изначально их ценили за способность охотиться на грызунов…»


Он не успел закончить свой монолог, как увидел перед собой пару дверей... хотя они выглядели совсем не так, как те двери, которые он видел раньше.


Бананорино с большим любопытством осмотрел оба входа и не спеша выбрал. - «Ух ты! Такие красивые двери. Вон та довольно высокая и темная, а олень наверху немного пугает. Но у этой есть что-то je ne sais quoi, что меня почему-то привлекает».


«Я действительно хочу пройти через этот» – Вид входа, элегантно обрамленного цветами, дал Бананорино чувство покоя и безмятежности. – «Хотя… мои решения раньше приводили меня в очень уродливые места. Вместо этого я пройду через другой. Надеюсь, тропа будет дружелюбной». – И он направил свое крепкое тело ко входу в склеп.

(Художник: @littlemarblefox)


За дверью вела тропа, покрытая колючими цветами, с потрескавшимися каменными стенами рядом и звуками разных животных в темной дали. Бананорино идет, глядя на стены и обнюхивая цветы тут и там. Он чувствует себя немного обеспокоенным, но не напуганным.


Бананорино: «Какое странное место. Цветы темные, но полны жизни. Здесь, должно быть, часто идут дожди. Есть ли здесь фрукты? Если подумать, это хорошее место для сбора. Я немного голоден. Они съедобны?»


Носорог заметил, что цветы, выстилающие его путь, теперь стали более разноцветными — приятное изменение! Бананорино улыбается и быстро продолжает свой путь, останавливаясь, чтобы рассмотреть разные цветы.


Бананорино : «Добрый вечер, желтый цветок. Добрый вечер, розовый цветок. Как дела?, фиолетовый цветок…»


Поприветствовав практически все цветы в округе, он подходит к огромному деревянному входу. Теперь он чувствует себя увереннее — он наконец-то совершил мирное путешествие!. Он пересекает вход и видит перед собой огромное место, похожее на мастерскую, а в этом месте — три фигуры, которые заставляют его дрожать от страха. Он смотрит во все стороны. Вход исчез, и он не может найти выхода. Он должен идти дальше и столкнуться с испытанием, которое, как он знает, будет нелегким.


«Ты просто не можешь перестать быть таким ни на минуту, а?» — сказал ему странный персонаж в полицейском костюме, наблюдая за ним из угла. «Тебе, должно быть, нравится, когда другие относятся к тебе плохо, потому что тебе ничего не стоит следовать правилам. Думаю, это у тебя в крови. Я имею в виду, посмотри на себя…» — Он продолжает говорить с Бананорино, который немного расстраивается и отворачивается.


Другой персонаж смотрит на разные открытки на стене – «Наконец-то... После всей этой работы... Столько времени... Моё искусство... ИДЕАЛЬНО!! Я богат!! Я продал почти все свои бананы и я богат!! Если бы мне только не пришлось ТРАТИТЬ своё драгоценное время на этих бешеных, отвратительных, злобных носорогов, я бы добился этого ДАВНО!!!»


Бананорино хрюкает, но ничего не говорит, в основном потому, что огромная жаба перед ним не перестает смотреть на него, как будто она собирается сожрать его, как она делает с хрупкими маленькими животными, которые летают вокруг. Жаба начинает говорить, Бананорино не понимает языка, но он прекрасно знает, кто эта жаба. Носорогу действительно не нравится тон голоса и манера поведения, направленная на него, и он становится все более и более неловким и раздраженным, пока он не может больше этого выносить, и он решительно приближается к столу.


Перед ним стол со множеством инструментов, различных предметов и доска с правилами. Если он хочет выбраться из лабиринта целым, он должен победить своих самых страшных соперников. Тех, кто всегда ограничивает его, ругает и заставляет нервничать. Модераторы Банано. Он видит разные инструменты и приступает к чтению правил .


Носорог читает правила, поднимает глаза и видит, как гигантская жаба смотрит на него, улыбается и пускает слюни. «Зачем тебе маска, если у тебя уже есть та, которую ты показываешь каждый день? В любом случае, я сделаю все возможное и обыграю вас, глупцов, в вашей же игре», — говорит он очень серьезным тоном, начиная планировать свое ужасающее творение.

(Художник: @toskabi)


Бананорино закончил свою маску и был чрезвычайно доволен тем, что у него получилось, однако столкнулся с насмешками и неодобрением со стороны «жюри».


Бананорино: «Я знаю, кто вы. Все вы. Вы...»  — он видит персонажа в полицейском костюме — «всегда ругаете меня, отправляете в Бантанамо, говорите: «Желтая формула то, желтая формула то». Знаете что? Вы не придете и не будете трахать меня с желтой формулой, потому что она не может уменьшиться с 5700 бананов до 57 бананов».


Он знал, что будут последствия, но останавливаться было уже поздно.


Бананорино: «Это будет нашим концом, Soggy? Ты бросил нас из-за денег от своих товаров и искусства. В детстве я хотел быть SoggyRhinoBan, но теперь…»  – Странное существо, которое оценивало выставку произведений искусства, слегка повернулось, чтобы на несколько секунд взглянуть на Бананорино, и, не сделав ни одного жеста, перевела взгляд на искусство на стене.


Гигантская жаба начала говорить, но Бананорино повернулся, посмотрел на него с тлеющим гневом в глазах и резко прервал его.


Bananorhino:  «Не заставляй меня начинать! Ты лишил меня доступа к дождям и высушил мое посольство, ты заставил исчезнуть целое семейство носорогов, а они хотели только играть в игры, и ты просто устранил своих конкурентов, чтобы отдать предпочтение своим собственным обезьянам. Ты ужасен!»


Жаба пыталась поймать одного из летающих оленей-фей, но остановилась, услышав слова желтого друга.


 «Интересно, что ты можешь связать больше пяти слов в предложение только когда злишься. Ты бесполезен»,   — сказал он, облизывая губы и ухмыляясь.


Бананорино сделал сердитое выражение и начал яростно трубить и бить по полу и столу. Гигантская жаба открыла свою огромную пасть и выстрелила языком в его сторону. Выражение лица носорога изменилось с ярости на страх, и он закрыл глаза, ожидая своего конца.


-------------------


Когда он открыл глаза, то увидел, что он уже не в мастерской, и не было никаких следов других персонажей. Он чувствовал себя крайне сбитым с толку, потому что не знал, находится ли он в лабиринте или в загробной жизни. Он шел несколько дней, пока не нашел перекресток. Различные животные прыгали и летали вокруг этого места, но не подходили слишком близко друг к другу. Вдалеке он мог видеть то, что казалось порталами, переполненными энергией и со множеством надписей.


Бананорино ходил туда-сюда между двумя тропами, спокойно все наблюдая. Он не чувствовал давления и время от времени подходил к разным животным, чтобы поприветствовать их и поблагодарить за то, что они его сопровождают.


Наконец он решил пойти на перекресток и сел там, чтобы поговорить сам с собой.


Бананорино: «Я должен выбрать правильный путь. Оба животных добры ко мне, но ни один из них не тот друг, которого я видел раньше. Порталы очень разные, но я чувствую, что один из них зовет меня более отчетливо. Я не хочу возвращаться к тому, кем я был раньше. Я счастлив и так».


Приняв решение, он решительно пошел по темной тропе, всегда ведомый дружелюбным белым кроликом. Он прибыл к гигантскому порталу и улыбнулся.


Bananorhino: «Прощай, мой друг. Этот портал — мой выбор. Надеюсь, твоя морковь очень вкусная. Морковь — хрустящий и питательный овощ, богатый бета-каротином, который организм превращает в витамин А, идеальный для зрения, кожи и иммунной системы. Она также обеспечивает клетчаткой, витамином К и калием, поддерживая пищеварение и здоровье костей. Кроме того, она любима кроликами, которым нравится ее текстура и вкус, хотя в дикой природе они часто предпочитают другие овощи или даже бананы в качестве случайного лакомства».


С этими словами он медленно протолкнул свое тело через портал, а голова оказалась последней, кто пересек порог. Белый кролик посмотрел на него немного смущенно. Он не понял, о каком портале говорил носорог.


(Художник: @allseer)


Лабиринт позади, и теперь он идет с чувством покоя, которое заставляет его чувствовать, что он летит. Между тем, он вспоминает многие моменты своей жизни в джунглях и то, что привело его туда.


«Каким прекрасным местом были джунгли, когда я приехал. Я бродил по разным местам, но там меня встретили как дома. Я был просто маленькой желтой обезьянкой, которая весело играла и собирала вещи вместе с другими. Я был очень счастлив, когда мне дали значок гражданина. Мое стихотворение было немного коротким и неряшливым, признаю это, но мы много смеялись. Я не знаю, когда все изменилось или изменился ли я сам. Я сказал, что хочу собирать больше, но они просто отправили меня в Bananojobs. Они даже сфотографировали меня перед знаком. Глупые обезьяны, хотя у них не было плохих намерений. В какой-то момент все начали называть меня носорогом, и я даже начал видеть себя таким, я чувствовал себя странно. На Хэллоуин я надел милые рога, и они называли меня оленем и шутили обо мне. Я не знаю, почему я все это сейчас помню…»


Прогулка Бананорино такая долгая и беззаботная, что он не замечает густой туман, который теперь его окружает. Он останавливается только тогда, когда спотыкается обо что-то. Он открывает глаза и видит длинную лестницу. В конце лестницы — вход в нечто, похожее на церковь. Прежде чем подняться, он видит небольшую вывеску: Церковь Возрождения . Он начинает подниматься по лестнице твердыми шагами, когда на полпути слышит позади себя тихий скрип.


«Друг! Ты следовал за мной всю дорогу, да?»  — сказал он, увидев маленькую крысу, которая поприветствовала его и протянула ему бумагу. — «Ты кажешься мне очень знакомым. Ты напоминаешь мне обезьяну из BRPD». — И продолжил читать бумагу.


«Дорогая Обезьянка, 


Добро пожаловать в наш любимый храм, где вера в Высшего Банано освещает каждый шаг на нашем особом пути. Вы прибыли в идеальное время, на пороге Вознесения, праздника радости и братства, который знаменует ваше возрождение. 


Мы присоединяемся к сообществу, которое не судит, а приветствует всех с распростертыми объятиями, всегда со смехом на лице и бананом в руке. Дайте чаевые своему спутнику и приходите наслаждаться добром. 


С благодарностью и улыбками,


Чан».


Туман в этом месте стал очень густым, поэтому он поднимается по лестнице. Он входит в церковь и говорит доброго вечера каждому из жителей, которые с радостью говорят «добрый вечер» в ответ и спрашивают его о погоде и обедал ли он. Он садится на одну из скамеек и закрывает глаза от слез счастья.


«Я дома».

(Художник: @toskabi)


[Evento] Festa de Boas-vindas na Terra do Lar Sereno


Um enorme agradecimento aos incríveis artistas: @solecitouwu, @ryujin00_, @moffthemonkey1, @littlemarblefox, @toskabi e @allseer, que representaram perfeitamente nossa jornada pelo labirinto e além com sua arte. Para a equipe de tradutores: @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat. @kohado, @sergio_io, @skyees., @rexonarjrank11, @darth_kermit, e outros, que trouxeram a história para todos os idiomas. Um agradecimento especial a @kron19 e @ghostcam por sua grande ajuda com a escrita e a arte.


-------------------

No sábado, 2 de novembro às 19h no horário de Brasilia, será realizado um quiz sobre tudo o que aconteceu esse mês na sala de eventos no Discord da Banano. Espere dicas, drops de cryptomonKeys, braaaaaaains e uma trivia interessante para encerrar nossa celebração de Halloween. 
A seguir está a história completa do Labirinto de FOMO. O que apareceu em artigos anteriores, toda a arte e a parte final estão todos incluídos aqui. Boa leitura.

Lembrando que FOMO significa Fear Of Missing Out, uma expressão em inglês que significa algo como “medo de perder o momento”, “medo de estar de fora de algo que está acontecendo”, “necessidade de estar presente em tudo”, “medo de não aproveitar”, “medo de não conseguir acompanhar os eventos”


-------------------

(Artista: @solecitouwu)


O outono se espalha como um cobertor quente e acolhedor na nossa Selva Bananística. Todos os seus habitantes estão começando a planejar suas decorações e se preparar para os eventos sazonais. O Halloween é a época do ano que traz diversão assustadora e alegria aos membros da comunidade, com jogos e eventos que testam os participantes, embora alguns deles frequentemente estejam sob muito estresse... 


Entre os vários habitantes, encontramos Bananorhino, um rinoceronte amarelo rabugento, que nunca está satisfeito com as coisas e é visto frequentemente andando pelas diferentes embaixadas, reclamando por diversas razões e explicando aos moradores por que ele está tão, tão infeliz: 


'É uma boa hora para tomar café da manhã. Por que participar dos eventos se as mesmas pessoas sempre ganham? Hoje o tempo vai ficar bom' – Ele disse sorrindo, procurando alguém com quem conversar. 


Essas e outras coisas são ouvidas, mas os macacos, Bebes e outros personagens, que inicialmente falavam normalmente com Bananorhino, agora simplesmente o ignoram. 'Você não pode ganhar um sorteio se não participar.' Disse uma policial macaca enquanto assobiava pelo lugar e dava alguns BAN para todos os presentes, exceto para Bananorhino.


"Viu? Os moderadores também estão contra mim. Eu não posso ficar neste lugar." - disse Bananorhino, visivelmente chateado. "Sabe de uma coisa? Vou para outro lugar onde eu possa ter uma chance." E ele começou a caminhar em direção ao caminho que leva para fora da Selva. 


Alguns Bebes que estavam por perto pareciam preocupados. Eles sabem que não é a época do ano para deixar a segurança da selva. Eles ainda não esqueceram os rumores do ano passado... 


Já era noite, e a selva e seus habitantes ficaram para trás, mas nosso amigo amarelo ainda estava reclamando no caminho para... a verdade é que ele realmente não sabia para onde estava indo. 


"Eu só quero um lugar que seja amigável para todos. Meu pão com manteiga é realmente gostoso. Há dias em que eu espero pela chuva de bans o dia todo e ela só cai quando estou em casa ou dormindo. Eu pensei que este trabalho seria diferente," ele disse, resmungando enquanto olhava para o chão. 


"Os moderadores também não ajudam. Eu só pedi alguns BAN, não precisava me mandar para a prisão Bantanamo por isso." – Ele começou a correr mais rápido e mais rápido com os olhos fechados."


"Os rinocerontes precisam de muita água diariamente, ou ficaremos estressados. Quando será o dia que eu vou ganhar um Bango?!” Nesse momento, seu corpo corpulento bateu de cabeça em uma enorme parede de grama, e ele caiu no chão.

(Artista: @ryujin00_) 


"Arhhhhghh! “O que diabos é isso?!” – Exclamou ele enquanto esfregava seu chifre em forma de banana. À sua frente, um enorme labirinto com uma placa na entrada que dizia: 


“ABANDONEM TODA ESPERANÇA, VÓS QUE ENTRAIS AQUI.”


Bananorhino leu as palavras várias vezes, tentando entender o que significavam. “Essa placa não vai me dizer o que fazer. Isso deve ser algum tipo de jogo comunitário para a temporada. Eu vou ganhar finalmente!” – E ele se preparou para entrar no labirinto, ignorando que, na verdade, ele já não estava mais na segurança da selva. 


Assim que atravessa o limiar do labirinto, encontra duas portas muito distintas. 


“Um caminho certo e um errado? Talvez um seja mais fácil que o outro. Devo escolher a porta mais bonita ou a que parece mais sólida? Estou um pouco faminto. Gostaria que chovesse enquanto decido.” 


Bananorhino leva seu tempo para decidir, procurando em todos os lugares as regras usuais dos possíveis eventos e atividades, embora só haja as duas portas à sua frente. Ele pensa que, mesmo que seja apenas um jogo, ele ainda quer ganhar, então deve escolher o caminho certo."

(Artista: @moffthemonkey1)


“‘Gira e gira pelo vermelho nós vamos! Gira e gira pelo vermelho nós vamos!” – Bananorhino canta enquanto se dirige para a porta vermelha e a abre lentamente. 


Além da porta, um caminho que se torcia e virava, mas do qual não havia outras interseções. O amigo amarelo segue o caminho, olhando ao redor sem saber exatamente o que está procurando. Dentro das paredes de grama, podem-se ouvir vozes que parecem murmurar algo que você não consegue entender bem: 


“Não... bom... suficiente.” 


“N... ler... carta.”  


“Esforço máximo.” 


“Lembre-se... Adios.” 


“Rejeitar... estoque...” 


“Júri... perigoso.”


Bananorhino está se sentindo cada vez mais preocupado. Parece que não passou muito tempo, mas entre passar pela porta e andar desde então, ele já está no labirinto há vários dias. 


“Estou sob muito estresse. Há muitas nuvens, mas não está chovendo. Essas vozes estranhas. Já jantaram? O júri dos eventos sempre favorece os seus. Este evento é apenas caminhar ou o quê? Não tenho chance de ganhar se este evento for com eles.” – Após fazer essa pergunta, ele vê uma espécie de entrada, de onde alguns gemidos podem ser ouvidos. O pequeno rinoceronte curioso espreita 


“Boa noite. Há água aqui?”. O que ele vê ao passar pela entrada é um de seus inimigos naturais: um júri de macacos. Embora esses macacos pareçam muito diferentes dos habituais. Eles são deformados e têm uma aparência aterrorizante. 


Ele chegou na sala do júri. A equipe do júri conversa entre si enquanto o olha com desaprovação. Bananorhino se sente julgado e pequeno na presença dessas criaturas horríveis, mas com um pouco de coragem ele consegue dar um passo à frente até ficar na frente deles, e com uma voz trêmula diz: 


“Regras. Por favor, quero coletar.” Um dos macacos sorri maliciosamente. “Olhos estrelados com uma mente de cervo” - diz enquanto lhe dá um papel que o amigo amarelo começa a ler.


(Artista: @moffthemonkey1)


Depois de enfrentar o júri de macacos, Bananorhino continuou sua aventura pelo labirinto. Já haviam se passado alguns dias desde o final do primeiro teste e ele estava pronto para seguir em frente. 


“Não tenho certeza se coletei muito, mas sinto que minhas participações foram boas. Gosto de desenhar.” - disse Bananorhino enquanto continuava seu caminho pelo labirinto, olhando para o chão e cheirando a grama. 


“Eles são rudes. Nem sequer me disseram se minhas participações eram boas, apenas desapareceram com aquela risada zombeteira. Devo comemorar um pouco. Eu gosto de pizza.” - O amigo amarelo estava se sentindo bastante confiante depois de fazer seus desenhos, quando algo se movendo nas paredes do labirinto chamou sua atenção. - “Boa noite, amiguinho. Você está com fome?” - Disse ele ao se aproximar, apenas para ver que seu novo melhor amigo havia desaparecido, e então ele começou a ouvir vozes ao seu redor. 


“Cuidado... estrada” 


“Aranhas... filhotes” 


“...longe dos bots” 


“...seja rápido” 


“Ninguém lembra...” 


“Mantenha a esperança” 


Essas vozes o deixaram preocupado, com medo e desconfiado, então ele começou a correr e correr... os caminhos à sua frente se dividiam e se fundiam, torcendo-se e virando-se, até que ele chegou a uma encruzilhada com dois caminhos. Portas bloqueavam o progresso em cada caminho. Uma pequena porta elegante marrom à esquerda e uma grande porta azul brilhante à direita. Ambas tinham algumas gravuras familiares, mas também outros elementos que ele não compreendia completamente. As vozes continuavam repetindo a mesma coisa muito perto dele.


"Não! As portas de novo! Qual caminho escolher? Estou muito estressado e parece que vai chover em breve." – Ele olhou de um lado para o outro entre as duas portas sem ter certeza de sua resposta. 


"... azul... estrada... destruição" – Uma voz sussurrou muito perto dele, fazendo o pequeno rinoceronte estremecer e correr em direção à porta azul. 


"Não entendo o que ela diz, mas ouvi a palavra azul, então lá vamos nós!" - prosseguiu, abrindo a porta azul e correndo a toda velocidade."


(Artista: @ryujin00_)


As vozes pararam e Bananorhino soltou um suspiro de alívio. O terror agora ficou para trás, então ele diminui o passo para uma caminhada. Quando ele tenta cheirar a grama, percebe que o chão parece diferente. Aqui o caminho e as paredes são feitos de pedras azuis, que brilham intensamente à luz do luar. Ele continua seu caminho até chegar a uma parede gigantesca com milhares de gravuras aterrorizantes.


 “Aquele parece um Bebe. Por que Banano-Chan está sorrindo assim? O nariz desse personagem é tão longo e... estranho. Abóboras são bonitas. Há muitos rinocerontes como eu aqui.” – Diz ele enquanto caminha, olhando os diferentes personagens que adornam a parede, que tem uma variedade vertiginosa em tamanho e posição. 


“Esta parede é tão grande e azul, me lembra das baleias” – Ele para em frente a uma estátua de um pequeno robô-aranha que tem uma aparência estranhamente familiar – “As baleias são mamíferos sociais, respiradores de ar, elas alimentam seus bebês com seu próprio leite e cuidam extraordinariamente bem de seus filhotes, ensinando-lhes habilidades de vida.” 


Nesse momento, os personagens gravados que estavam no monumento à sua frente desaparecem em um flash, com outras esculturas se formando repentinamente ao redor dele, um número um aparece na parte inferior, e acima, abaixo da enorme escultura de um personagem vermelho, o seguinte texto:


"Aqui jazem os visitantes" 


"Que desfrutam do banquete sem remorso" 


"Que vieram, permaneceram e partiram sem olhar para trás" 


"Que procuraram e encontraram o caminho solitário para a ascensão" 


"Através de mim vai o caminho para a cidade da esperança" 


"Através de mim vai o caminho para a Floresta Dourada" 


"Poder Bango, Sabedoria Suprema e Amor Primordial" 


"A porta divina será sempre sua saída e sua entrada" 


"Abandonem toda esperança, vós que entrais aqui"


E em um lado do monumento: +register spookybango24


Bananorhino está aterrorizado, mas sabe exatamente o que está acontecendo. Um de seus inimigos mortais, contra quem ele já caiu inúmeras vezes, retorna para desafiá-lo mais uma vez, mas desta vez o rinoceronte está determinado a alcançar a vitória, não importa o custo: O Spooky Bango está prestes a começar!

(Artista: @ryujin00_)


Embora tenha sido um evento torturante para Bananorhino, ele passou no segundo teste e deixou Bango para trás. Ele ainda se sentia um pouco desorientado, mas continuou sua caminhada pelo labirinto. “Não pode ser que eu não ganhei nenhuma rodada. Eu estava sempre prestes a ganhar e aquele fantasma roxo movia tudo. Foi tão frustrante que até o vermelho... sei lá o que era chama um dos personagens que nem estava lá. Estúpido robô-aranha ganhou em todas as rodadas, em vez de mim. Que tipo de fraude é essa?” – Disse ele resmungando enquanto olhava para as pedras azuis no caminho.


Bananorhino: “Os bots são horríveis comigo, mas os moderadores também. Não deveriam os macacos policiais estar lá para ajudar as pessoas? E os caras do Conselho da Selva estão sempre brincando e não levam em conta minhas preocupações.” Um pouco mais à frente ele viu um pequeno buraco no chão, e ao lado dele estava um pequeno ser que parecia estar carregando algo na boca.


“Ah, é o amigo que vi antes” – Disse ele em sua mente enquanto sorria e se aproximava – “Oi querido, onde você esteve? Sou novo aqui.” – Ele se aproximou rapidamente, mas seu melhor amigo correu para um buraco no chão e desapareceu de vista.


“Ele deve estar com pressa para ir a algum lugar. Me pergunto por quê? Parecia um gato.” – Disse ele enquanto esfregava seu corpo contra uma parede antes de continuar seu caminho.

“Gatinhos, comumente conhecidos como gatos domésticos, são pequenos mamíferos carnívoros frequentemente mantidos como animais de estimação. Os gatos são conhecidos por sua agilidade, independência e comportamento afetuoso com seus donos. Eles foram domesticados por milhares de anos, originalmente valorizados por sua habilidade de caçar roedores..." 


Ele não havia terminado seu monólogo quando viu um par de portas à sua frente... embora elas parecessem muito diferentes das portas que ele havia visto antes. 


Bananorhino olhou para ambas as entradas com grande curiosidade e levou seu tempo escolhendo. - "Uau! Que portas bonitas. Aquela ali é bastante alta e escura, e aquele cervo no topo é um pouco assustador. Mas esta outra tem um certo je ne sais quoi que me atrai por alguma razão." 


"Eu realmente quero passar por esta" - Ver a entrada elegantemente emoldurada com flores deu a Bananorhino uma sensação de paz e serenidade. - "Embora... minhas decisões me tenham levado a lugares muito feios antes. Vou passar pela outra. Espero que o caminho seja tranquilo." - E ele dirigiu seu corpo robusto em direção à entrada da cripta.

(Artista: @littlemarblefox)


Atrás da porta havia um caminho coberto por flores espinhosas, com paredes de pedra rachadas ao longo e os sons de vários animais na distância nebulosa. Bananorhino caminha olhando para as paredes e cheirando as flores aqui e ali. Ele se sente ligeiramente preocupado, mas não com medo.


Bananorhino: “Que lugar estranho. As flores são escuras, mas cheias de vida. Deve chover muito aqui. Há frutas aqui? Pensando bem, é um bom lugar para coletar. Estou com um pouco de fome. Elas são comestíveis?”


Rhino percebeu que as flores que margeiam seu caminho agora são de mais cores - uma mudança bem-vinda! Bananorhino sorri e rapidamente continua seu caminho, parando para examinar as diferentes flores.


Bananorhino: “Boa noite, flor amarela. Boa noite, flor rosa. Como vai, flor roxa...”


Depois de cumprimentar praticamente todas as flores da área, ele chega a uma enorme entrada de madeira. Ele se sente mais confiante agora - finalmente teve uma jornada tranquila!. Ele atravessa a entrada e o que vê à sua frente é um enorme lugar que parece ser uma oficina, e no local, três figuras que o fazem tremer de medo. Ele olha em todas as direções. A entrada desapareceu e ele não consegue encontrar nenhuma saída. Ele deve continuar e enfrentar um teste, que sabe que não será fácil.


“Você simplesmente não pode parar de ser assim por um minuto, hein?” – Disse um personagem estranho em um traje de policial, após observá-lo de um canto. “Você deve gostar quando os outros te tratam mal porque não te custa nada seguir as regras. Acho que está no seu sangue. Quero dizer, olhe para você...” – Ele continua falando com Bananorhino, que fica um pouco chateado e desvia o olhar.


Outro personagem está olhando para diferentes cartas em uma parede – “Finalmente... Depois de todo esse trabalho.... Todo esse tempo... Minha arte... ESTÁ PERFEITA!! Estou rico!! Vendi quase todo o meu Banano e estou rico!! Se ao menos eu não tivesse que PERDER meu tempo precioso com esses rinocerontes raivosos, repugnantes, rancorosos, eu teria conseguido isso HÁ MUITO TEMPO!!!” – Ela olha para as cartas uma a uma até que diz em uma voz alta e confiante – “Espere... Eu sei... Posso me vingar desses idiotas adicionando acessórios a essas cartas... e vendendo-as na minha loja! Mais lucros!!! MAIS DINHEIRO!!!"


Bananorhino grunhe, mas não diz nada, principalmente porque o enorme sapo à sua frente não para de olhar para ele, como se fosse devorá-lo como faz com os pequenos animais frágeis que voam ao redor. O sapo começa a falar, Bananorhino não entende a língua, mas sabe perfeitamente bem quem é aquele sapo. Rhino realmente não gosta do tom de voz e da postura que está sendo direcionada a ele e fica cada vez mais desconfortável e irritado até que não consegue mais aguentar e se aproxima firmemente da mesa.


À sua frente está uma mesa com muitas ferramentas, diferentes objetos e um quadro com regras. Se ele quiser sair do labirinto inteiro, deve superar seus rivais mais temidos. Aqueles que sempre o limitam, repreendem e o deixam estressado. Os moderadores do Banano. Ele vê as diferentes ferramentas e procede a ler as regras.


Rhino lê as regras, olha para cima e vê o enorme sapo olhando para ele, sorrindo e babando. “Por que você quer uma máscara se já tem a que mostra todos os dias? De qualquer forma, farei o meu melhor e vencerei vocês tolos no seu próprio jogo.” - Ele diz em um tom muito sério enquanto começa a planejar sua criação aterrorizante.

(Artista: @toskabi)


Bananorhino terminou sua máscara e estava extremamente satisfeito com o que havia criado, apenas para ser recebido com zombarias e desaprovação do "júri".


Bananorhino: “Eu sei quem vocês são. Todos vocês. Você...” – ele vê o personagem no traje de policial – “está sempre me repreendendo, me mandando para a prisão Bantanamo, dizendo “a fórmula amarela isso, a fórmula amarela aquilo”. Sabe de uma coisa? você não vai me ferrar com a fórmula amarela porque ela não pode cair de 5700 bananas para 57 bananas”.


Ele sabia que haveria consequências, mas era tarde demais para parar.


Bananorhino: “Isso vai ser o nosso fim, Soggy? Você nos abandonou pelo dinheiro da sua mercadoria e arte. Quando criança, eu queria ser SoggyRhinoBan, mas agora...” – O ser estranho que estava apreciando a exibição de arte virou-se ligeiramente para olhar Bananorhino por alguns segundos, e sem fazer qualquer gesto, voltou seu olhar para a arte na parede.


O enorme sapo começou a falar, mas Bananorhino virou-se para olhá-lo, com raiva ardente nos olhos e interrompeu abruptamente.


Bananorhino: “Nem me faça começar! Você tirou o acesso às chuvas e secou minha embaixada, fez uma família inteira de rinocerontes desaparecer e eles só queriam jogar e você apenas eliminou sua competição para favorecer seus próprios macacos. Você é horrível!”


O sapo estava tentando pegar um dos cervos-fadas voadores, mas parou quando ouviu as palavras do amigo amarelo. “Interessante que você consegue juntar mais de cinco palavras em uma frase só quando está com raiva. Você é inútil.” – Disse ele, lambendo os lábios e sorrindo.


Bananorhino fez uma expressão de raiva e começou a trombetear furiosamente e bater no chão e na mesa. O enorme sapo abriu sua boca enorme e disparou sua língua em sua direção. A expressão do rinoceronte mudou de raiva para medo e ele fechou os olhos esperando seu fim.


-------------------


Quando ele abriu os olhos, viu que não estava mais na oficina e não havia nenhum sinal dos outros personagens também. Ele se sentia extremamente confuso porque não sabia se estava no labirinto ou no além. Ele caminhou por alguns dias até encontrar uma encruzilhada. Diferentes animais saltavam e voavam ao redor do lugar, mas sem chegar muito perto uns dos outros. À distância, ele podia ver o que pareciam ser portais, transbordando de energia e com muitas inscrições.


Bananorhino ia e voltava entre ambos os caminhos, observando tudo com calma. Ele não se sentia pressionado e de vez em quando se aproximava dos diferentes animais para cumprimentá-los e agradecê-los por acompanhá-lo. Finalmente, ele decidiu ir para a encruzilhada e sentou-se para conversar consigo mesmo.


Bananorhino: “Eu devo escolher o caminho certo. Ambos os animais são bons para mim, mas nenhum deles é o amigo que vi antes. Os portais são muito diferentes, mas sinto que um deles me chama mais claramente. Eu não quero voltar a ser o que era antes. Estou feliz assim.”


Com sua decisão tomada, ele caminhou resolutamente pelo caminho escuro, sempre guiado por um coelho branco amigável. Ele chegou em frente a um portal gigante e sorriu.


Bananorhino: “Adeus, meu amigo. Este portal é minha escolha. Espero que sua cenoura seja muito saborosa. As cenouras são um vegetal crocante e nutritivo, rico em beta-caroteno, que o corpo converte em vitamina A, ideal para a visão, pele e sistema imunológico. Elas também fornecem fibras, vitamina K e potássio, apoiando a digestão e a saúde óssea. Além disso, são as favoritas dos coelhos, que apreciam sua textura e sabor, embora na natureza, eles geralmente prefiram outros vegetais ou até mesmo bananas como petiscos ocasionais.”


Com isso, ele começou a colocar seu corpo lentamente através do portal, com sua cabeça sendo a última coisa a cruzar o limiar. O coelho branco olhou para ele um pouco confuso. Ele não entendia de qual portal o rinoceronte estava falando.


(Artista: @allseer)


O labirinto ficou para trás e agora ele caminha com uma sensação de paz que o faz sentir como se estivesse voando. Enquanto isso, ele se lembra de muitos momentos de sua vida na selva e o que o trouxe até ali. 


“Que lugar bonito a selva era quando cheguei. Eu estava vagando por diferentes lugares, mas lá me receberam como se fosse minha casa. Eu era apenas um pequeno macaco amarelo que se divertia brincando e coletando com os outros. Fiquei muito feliz quando me deram meu distintivo de cidadão. Meu poema era um pouco curto e desleixado, eu admito, mas rimos muito. Não sei quando as coisas mudaram ou se fui eu que mudei. Eu disse que queria coletar mais, mas eles apenas me enviaram para Bananojobs. Eles até tiraram uma foto minha em frente à placa. Macacos bobos, embora não fosse com más intenções. Em algum momento, todos começaram a me chamar de rinoceronte e eu até comecei a me ver assim, me senti estranho. No Halloween, coloquei alguns chifres bonitos e me chamaram de cervo e fizeram piadas sobre mim. Não sei por que me lembro de tudo isso agora…”


A caminhada de Bananorhino é tão longa e despreocupada que ele não percebe a névoa espessa que agora o cerca. Ele só para quando tropeça em algo. Ele abre os olhos e vê uma longa escadaria. No final da escada, a entrada do que parece ser uma igreja. Antes de subir, ele vê uma pequena placa: Igreja do Renascimento. Ele começa a subir as escadas com passos firmes quando, na metade do caminho, ouve um pequeno guincho atrás dele.


​​“Amigo! Você estava me seguindo o tempo todo, não é?” – Disse ele ao ver um pequeno rato, que o cumprimentou e lhe entregou um papel – “Você me parece muito familiar. Você me lembra um macaco BRPD.” – E prossegue para ler o papel.


“Querido Macaco,


Bem-vindo ao nosso amado templo, onde a fé no Supremo Banano ilumina cada passo do nosso caminho peculiar. Você chegou no momento perfeito, no limiar da Festa da Ascensão, uma celebração de alegria e fraternidade que marca o seu renascimento.


Nós nos unimos em uma comunidade que não julga, mas acolhe a todos de braços abertos, sempre com um sorriso no rosto e uma banana na mão. Dê uma tip ao seu companheiro e venha aproveitar as bênçãos.


Com gratidão e sorrisos,


Chan.”


A neblina no lugar tornou-se muito intensa, então ele sobe as escadas. Ele entra na igreja e dá boa noite a cada um dos habitantes, que alegremente respondem “boa noite” e perguntam sobre o tempo e se ele já jantou. Ele se senta em um dos bancos e fecha os olhos com lágrimas de felicidade.


“Estou em casa”

(Artist: @toskabi)


[Sự kiện] Lễ hội hồi hương tại vùng đất thanh bình


Cảm ơn rất nhiều những nghệ sĩ tuyệt vời @ryujin00_, @moffthemonkey1, @littlemarblefox, @toskabi và @allseer, những người đã thể hiện hoàn hảo hành trình qua mê cung và hơn thế nữa qua các tác phẩm. Xin gửi lời cảm ơn đến nhóm dịch giả: @madeleine5506, @.peug, @ispan, @imverycutecat, @kohado, @sergio_io, @skyees., @rexonarjrank11, @darth_kermit. đã đưa câu chuyện ra nhiều thứ tiếng. Đặc biệt cảm ơn @kron19 và @ghostcam vì những đóng góp trong viết bài và minh hoạ.


-------------------


Vào thứ bảy, ngày mùng 2 tháng 11 lúc 19 giờ ET, một sự kiện về mọi thứ đã diễn ra trong tháng sẽ được tổ chức tại kênh 🎊-event-room trong Discord Banano. Hãy chờ đón tip, drop cryotomonKeys, mưa và một trò chơi câu đố thú vị để kết thúc mùa lễ Halloween.
Sau đây là toàn tập truyện Mê cung FOMO. Những gì đã có trong những bài viết trước, toàn bộ tranh ảnh và phần cuối đều có ở đây. Chúc bạn đọc vui vẻ.

-------------------


(Tác giả: @solecitouwu)


Mùa thu lan toả như một tấm chăn ấm áp và nồng nhiệt đến Rừng Banano của chúng ta. Tất cả cư dân đang bắt đầu lên kế hoạch trang trí và chuẩn bị cho các sự kiện theo mùa. Halloween là thời điểm trong năm mang lại niềm vui và sự kỳ lạ cho các thành viên trong cộng đồng, với các trò chơi và sự kiện thử thách những người tham gia, mặc dù một số người trong số họ thường phải chịu rất nhiều căng thẳng…


Trong số cư dân, chúng ta tìm thấy Banrhino, một con tê giác vàng cáu kỉnh, không bao giờ hài lòng với mọi thứ và thường xuyên được thấy đi qua các đại sứ quán khác nhau, phàn nàn vì đủ mọi lý do khác nhau và giải thích với người dân địa phương tại sao nó lại không vui như vậy:


“Giờ là lúc tốt để ăn sáng. Tại sao phải tham gia các sự kiện nếu lần nào cũng những người đó thắng cuộc? Hôm nay chúng ta sẽ có thời tiết đẹp”. – Nó vừa nói, vừa mỉm cười, tìm kiếm ai đó để nói chuyện.


Người ta đã nghe thấy những điều này và nhiều điều khác nữa, nhưng lũ khỉ, Bebe và những nhân vật khác, những người lúc đầu đã nói chuyện với Banrhino một cách thông cảm, giờ đây chỉ phớt lờ nó.


“Bạn không thể trúng giải nếu bạn không tham gia”. Một cảnh sát khỉ nói trong khi huýt sáo khắp nơi và đưa một vài BAN cho tất cả những người có mặt, ngoại trừ Banrhino.


“Thấy chưa? Những người điều hành cũng chống lại tôi. Tôi không thể ở lại nơi này được.” - Banrhino nói, rõ ràng là rất buồn. “Bạn biết không? Tôi sẽ đi đến một nơi khác nơi tôi có thể có cơ hội”. Và nó bắt đầu đi về phía con đường dẫn ra khỏi khu rừng.


Một số Bebe gần đó có vẻ lo lắng. Họ biết rằng đây không phải là thời điểm trong năm để rời khỏi sự an toàn của khu rừng. Họ vẫn chưa quên những tin đồn từ năm ngoái…


Trời đã tối, khu rừng và cư dân của nó đã bị bỏ lại phía sau, nhưng người bạn vàng của chúng ta vẫn phàn nàn trên đường đi... sự thật là, nó thực sự không biết mình đang đi đâu.


“Mình chỉ muốn một nơi thân thiện với mọi người. Bánh mì bơ của mình thực sự ngon. Có những ngày mình đợi mưa cả ngày và nó chỉ rơi khi mình ở nhà hoặc ngủ. Mình nghĩ công việc này sẽ khác”, nó nói, càu nhàu khi nhìn xuống đất.


“Những người điều hành cũng chẳng giúp được gì. Mình chỉ muốn tí BAN, không cần phải gửi mình đến Bantanamo vì điều đó.” – Nó bắt đầu chạy nhanh hơn và nhanh hơn nữa với đôi mắt nhắm nghiền.


“Tê giác cần rất nhiều nước mỗi ngày nếu không chúng ta sẽ bị căng thẳng. Khi nào thì mình mới thắng Bango?!”


Vào lúc đó, cơ thể to lớn của nó đập đầu vào bức tường cỏ khổng lồ và ngã xuống đất.

(Tác giả: @ryujin00_)


Arhhhhghh! “Cái quái gì thế này?!” - Nó kêu lên, xoa cái sừng mang hình quả chuối.


Trước mặt nó là một mê cung khổng lồ với tấm biển ở lối vào đề:


AI VÀO ĐÂY BỎ HẾT HI VỌNG ĐI.”


Banrhino đọc những từ này nhiều lần, cố gắng hiểu ý nghĩa của chúng.


“Biển báo đó không cho mình biết phải làm gì. Đây hẳn là một trò chơi cộng đồng nào đó trong mùa giải. Cuối cùng mình cũng sẽ thắng!” – Và nó chuẩn bị bước vào mê cung, không để ý rằng thực tế là nó không còn ở trong sự an toàn của khu rừng nữa.


Ngay khi bước qua ngưỡng cửa mê cung, nó tìm thấy hai cánh cửa rất đặc biệt.


“Một con đường đúng và một con đường sai? Có lẽ con đường này dễ hơn con đường kia. Mình nên chọn cánh cửa đẹp hơn hay cánh cửa có vẻ chắc chắn hơn? Mình hơi đói. Mong là khi mình đang chọn thì nó mưa”.


Banrhino dành thời gian để quyết định, tìm kiếm khắp nơi các quy tắc thông thường của các sự kiện và hoạt động có thể xảy ra, mặc dù chỉ có hai cánh cửa trước mặt nó. Ní nghĩ rằng, ngay cả khi đó chỉ là một trò chơi, nó vẫn muốn chiến thắng, vì vậy nó phải chọn đúng con đường.

(Tác giả: @moffthemonkey1)


vòng quanh vòng quanh xuống màu đỏ! vòng quanh vòng quanh cùng màu đỏ!” - Bananorhino hát, hướng đến cái cửa màu đỏ rồi chậm rãi mở ra.


Phía sau cánh cửa là một con đường quanh co và rẽ gấp, nhưng không có đường giao nào khác. Người bạn màu vàng đi theo con đường, nhìn xung quanh mà không biết chính xác mình đang tìm kiếm điều gì. Bên trong những bức tường cỏ, có thể nghe thấy những giọng nói dường như đang thì thầm điều gì đó không thể nghe rõ:


“Không… đủ… tốt.”


“N… đọc… thư.”


“Nỗ lực hết sức.”


“Nhớ... Adios.”


“Từ chối... cổ phiếu...”


“Giám khảo... nguy hiểm.”


Bananorhino càng ngày càng lo lắng. Có vẻ như thời gian trôi qua không lâu, nhưng từ lúc bước qua cánh cửa cho đến khi đi vào, cậu đã ở trong mê cung này mấy ngày rồi.


Mình đang thật căng thẳng. Có rất nhiều mây nhưng trời không mưa. Những giọng nói kỳ lạ đó. Họ đã ăn tối chưa? Ban giám khảo của các sự kiện luôn thiên vị cho chính họ. Sự kiện này chỉ là đi bộ hay sao? Mình không có cơ hội chiến thắng nếu sự kiện này diễn ra dưới quyền của họ.” – Sau khi hỏi câu hỏi đó, cậu ấy nhìn thấy một lối vào, từ đó có thể nghe thấy tiếng rên rỉ.


Chú tê giác nhỏ tò mò thò đầu ra “Chào buổi tối. Ở đây có nước không?


Những gì chú nhìn thấy khi đi qua lối vào là một trong những kẻ thù tự nhiên của chú: Một bồi ban giám khảo khỉ. Mặc dù những con khỉ này trông rất khác so với những con khỉ bình thường. Chúng bị biến dạng và có vẻ ngoài đáng sợ. Chú đã đến phòng giám khảo.


Ban giám khảo nói chuyện với nhau trong khi nhìn chú với vẻ không tán thành. Bananorhino cảm thấy bị phán xét và nhỏ bé trước sự hiện diện của những sinh vật khủng khiếp này, nhưng với một chút can đảm, chú ta cố gắng bước tới cho đến khi đứng trước mặt họ, và với giọng run rẩy, chú nói:


"Luật. Làm ơn, tôi muốn thu thập."


Một con khỉ cười nham hiểm.


Mắt đầy sao với tâm trí của một con nai” - nó nói trong khi đưa cho chú một tờ giấy mà người bạn màu vàng bắt đầu đọc.

(Tác giả: @moffthemonkey1)


Sau khi đối mặt với ban giám khảo khỉ, Bananorhino tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình qua mê cung. Vài ngày đã trôi qua kể từ khi kết thúc bài kiểm tra đầu tiên và nó đã sẵn sàng tiếp tục.


“Không chắc mình đã thu thập được nhiều hay chưa nhưng mấy bài dự thi của mình khá tốt. Mình thích vẽ.” - Bananorhino nói khi nó tiếp tục đi qua mê cung, mắt nhìn xuống đất và ngửi mùi cỏ.


“Họ thô lỗ quá. Họ thậm chí còn không bảo mình rằng bài dự thi của mình có tốt không, họ chỉ biến mất với tiếng cười chế giễu đó. Mình nên ăn mừng một chút. Mình thích pizza.” - Người bạn màu vàng cảm thấy khá tự tin sau khi hoàn thành bức vẽ của mình, bỗng có thứ gì đó chuyển động trên tường mê cung thu hút sự chú ý của nó. - “Chào buổi tối, bạn nhỏ. Bạn có đói không?” - Nó nói khi tiến lại gần, chỉ để thấy người bạn thân mới của mình biến mất, và ngay lúc đó nó bắt đầu nghe thấy những giọng nói xung quanh mình.


“Quan sát… đường”


 “Nhện… cún”


 “…khỏi bot”


“…nhanh lên”


“Không ai nhớ…”


“Giữ niềm tin”


Những giọng nói đó khiến nó cảm thấy lo lắng, sợ hãi và không chắc chắn, vì vậy nó bắt đầu chạy và chạy... những con đường trước mặt nó tách ra và nhập lại, quanh co rồi quẹo, cho đến khi nó đến một ngã tư có hai con đường. Những cánh cửa chặn đường tiến dọc theo mỗi con đường. Một cánh cửa nhỏ màu nâu thanh lịch ở bên trái và một cánh cửa lớn màu xanh sáng bóng ở bên phải. Cả hai đều có một số hình khắc quen thuộc nhưng cũng có một số thứ khác mà nó không hiểu rõ. Những giọng nói cứ lặp đi lặp lại cùng một điều sát tai nó.


“Không! Lại mấy cái cửa! Đi đường nào đây? Mình căng quá rồi mà trời như kiểu sắp mưa.”  –  Nó nhìn đi nhìn lại hai cái cửa mà chẳng biết chọn thế nào.


“... xanh biển… đường… tai ương”  – Một giọng nói thầm thì ngay sát nó, khiến chú tê giác rùng mình và chạy về phía cánh cửa xanh dương.


“Mình chẳng hiểu nó nói gì, nhưng mình nghe thấy từ xanh dương, triển thôi!”  mở cửa xanh dương rồi chạy qua nhanh hết cỡ.


(Tác giả: @ryujin00_)


Những giọng nói dừng lại và Bananorhino thở phào nhẹ nhõm. Nỗi kinh hoàng giờ đã ở lại sau lưng, vì vậy nó chậm lại và đi bộ. Khi nó cố ngửi mùi cỏ, nó nhận ra rằng mặt đất có vẻ khác. Ở đây, con đường và các bức tường được làm bằng đá xanh, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nó tiếp tục đi cho đến khi đến một bức tường khổng lồ với hàng ngàn hình khắc đáng sợ.


“Con kia trông giống Bebe. Sao Banano-Chan lại cười như thế? Mũi của nhân vật đó dài và... lạ quá. Bí ngô đẹp quá. Có nhiều tê giác giống mình ở đây.” – Nó vừa nói vừa bước đi, nhìn vào những nhân vật khác nhau trang trí trên tường với sự đa dạng đến chóng mặt về kích thước và vị trí.


“Bức tường này lớn và xanh quá, mình nhớ đến loài cá voi” – Nó đứng trước bức tượng một con rô-bốt nhỏ giống nhện có hình dáng quen thuộc đến kỳ lạ – “Cá voi là loài động vật có vú sống theo bầy đàn, hít thở không khí, chúng nuôi con bằng sữa của chính mình và chăm sóc con non rất tốt và dạy chúng các kỹ năng sống.”


Vào lúc đó, những nhân vật khắc trên tượng đài trước mặt nó biến mất trong nháy mắt, xung quanh đột nhiên xuất hiện những bức tượng khác, một con số một xuất hiện ở phía dưới, và ở trên, phía dưới tác phẩm điêu khắc khổng lồ của một nhân vật màu đỏ, là dòng chữ sau:


“Khách viếng thăm nằm lại đây”


“Những người thưởng tiệc mà không ăn năm”


“Những người đến, ở và đi mà không quay đầu lại”




205 views0 comments

Recent Posts

See All

Kommentare


bottom of page